Trong giới giải trí, chưa bao giờ có nghệ sĩ nào đích thân xuống sân khẩu chiến, và càng không có chuyện một nhóm nhạc vừa tan rã mấy ngày đã công khai xé nhau trên Weibo như vậy.

Tất cả mọi người đều sốc nặng trước màn thể hiện táo bạo đột ngột của Nam Châu, ai nấy đều xúm lại hóng chuyện.

"Nam Châu không phải điên rồi sao!"

"Không bám được đùi anh nhà chúng tôi thì bắt đầu phát điên đúng không, đồ vô liêm sỉ cút khỏi giới giải trí đi!"

"...Vừa mới khám chuyên khoa Omega vừa bị tung tin mang thai, sau đó lại đăng Weibo mắng chửi cựu CP. Mạnh dạn đoán, Nam Châu mang thai con của Lục Trụ!"

"Cút đi! Mang thai con mẹ gì! Đồ bịa đặt chết đi! Tôi báo cáo rồi!"

"Hai năm thành đoàn, anh nhà chúng tôi bị thằng bạch liên hoa tâm cơ này hút máu còn ít sao! Đồ xấu xí làm ơn giữ thể diện cho anh nhà chúng tôi và cho cả cậu đi được không!"

"Fan Lục Trụ đúng là buồn cười, những gì anh nhà mấy người làm không thể coi là giữ thể diện đâu."

Ở một diễn biến khác, Hác Giai vừa đưa Nam Châu về căn hộ thì đã nhận được điện thoại từ cấp dưới. Nghe xong câu chuyện, hắn ta cảm thấy không ổn chút nào.

Vội vàng cúp điện thoại và mở Weibo, vừa liếc mắt nhìn, mặt Hác Giai đã trắng bệch.

Ngẩng đầu nhìn người trong cuộc, hắn ta càng không nói nên lời. Không nói một lời nào mà đăng hai bài viết gây sốc trên Weibo, Nam Châu cứ như người không có chuyện gì, mà sau khi bước vào căn hộ thậm chí còn nhàn nhã đánh giá căn hộ của mình.

Chỉ là một căn hộ đơn diện tích chưa đến 70 mét vuông đã ở gần hai năm, có gì mà phải đánh giá chứ!

Hác Giai hít sâu hai hơi rồi tự nhủ phải bình tĩnh.

Dù sao thì cốt của mình vừa trải qua một loạt chuyện tồi tệ như thất tình, bị phản bội, bị một gã đàn ông hoang dã ngủ cùng, bị đánh dấu, nên việc cảm xúc bất ổn cũng là điều dễ hiểu…

Hác Giai: "Châu Châu đại gia, tổ tông bé nhỏ của tao ơi, mày còn định làm chuyện gì khiến tao sốt ruột nữa không? Có thể nói một lượt cho tao nghe để tao còn chuẩn bị tâm lý trước."

Nam Châu không lên tiếng.

"Nam..."

"Hôm nay nhất định phải ở đây sao?"

"Hả?"

"Tôi muốn chuyển sang căn hộ khác ở."

Hác Giai cau mày: "Mày muốn chuyển đến đâu?"

Nam Châu nhìn hắn ta, vẻ mặt bình thường như đang nói chuyện thời tiết: "Chuyển đến căn hộ khác của tôi trong nội thành hoặc biệt thự cũng được."

Hác Giai: "..."

Xong rồi, cốt của mình dường như đã gặp vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Hác Giai đi đến trước mặt Nam Châu, nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, hai tay đặt nặng lên vai cốt.

"Mày tỉnh táo chút đi."

"Không có căn hộ, càng không có biệt thự, mày chỉ có mỗi nơi này thôi."

"Tiền thuê một tháng sáu ngàn rưỡi."

Khóe miệng Nam Châu khẽ giật giật hai cái, dường như bị sự nghèo khó của mình làm cho kinh ngạc.

"Tôi không phải idol lưu lượng sao?"

"...Mày mới ký hợp đồng ngày đầu sao? Không đúng, nếu là ngày đầu thì mày là người rõ nhất chứ. Lúc ký hợp đồng với công ty đã coi tiền bạc như cứt như vậy, lại còn phần trăm chia rất ít ỏi như thế, tất cả không phải chỉ để có thể làm việc cùng tên tra nam Lục Trụ đó sao!"

"..."

Trong chớp mắt, Nam Châu chỉ có năm chữ trong đầu.

Đây là thằng ngoo sao? Đưa tay xoa trán, cậu nghĩ nghĩ, bình tĩnh hỏi: "Hợp đồng còn mấy năm?"

"Thời hạn hợp đồng ba năm. Tháng sau là hết hạn."

"Tôi có bao nhiêu tiền tiết kiệm?"

Hác Giai đã từ bỏ hy vọng rồi, hắn trợn mắt lên ngồi xuống sofa: "Tiết kiệm gì chứ, mấy năm nay mày kiếm được bao nhiêu đều đem đi bù đắp cho Lục Trụ rồi, tất cả không còn một xu!"

Nam Châu: "..."

Ngồi xuống đầu kia sofa, cậu nói: "Chương trình truyền hình cậu nói trên xe, tiền bồi thường hợp đồng..."

"Ba triệu."

Căn hộ im lặng nửa phút.

Nam Châu: "Cậu trả giúp tôi?"

Cái người quản lý này người cũng tốt quá ta. Phòng khách lại im lặng. Hai phút sau, Hác Giai yếu ớt mở miệng: "Tao không có tiền. Cái đó, tao không phải là vì mày mà suy nghĩ sao... Lo lắng mày lên chương trình đó lại và Lục Trụ..."

Nam Châu ngắt lời hắn ta: "Ý định của cậu là tốt, nhưng vẫn là đừng xuất phát nữa."

"..."

"Kẻ ăn xin còn chê cơm thiu. Cậu chết đói thì thôi đi, tôi còn muốn sống."

Hác Giai: "...Không phải, mày nhất định phải nói chuyện như vậy sao!"

"Có vấn đề gì à?"

Hác Giai vừa định mở miệng, lại nghe Nam Châu nói: "Tôi vẫn luôn nói chuyện như vậy. Nghi ngờ tôi, chứng tỏ cậu vẫn chưa đủ hiểu tôi. Đã là bạn bè thì phải hiểu tôi và chấp nhận tôi chứ."

Hác Giai: "..."

Sao lại cảm thấy lời cốt nói có lý vậy! Không phải! Có phải cốt đang thao túng tâm lý mình không!

Trước khi rời đi, Hác Giai dặn dò Nam Châu ngàn vạn lần đừng chạy lung tung ra ngoài nữa, nếu được thì cũng xin đừng phát điên trên Weibo. 

Bởi vì tuy nhóm của họ khá chìm, nhưng kể từ khi Lục Trụ và Ôn Ngu công khai hẹn hò thì hot search tiêu cực của Nam Châu nối tiếp nhau, dù trước đây người qua đường không quen biết cốt nhưng bây giờ cũng đã "nổi tiếng" theo nghĩa xấu rồi.

Còn một lý do nữa Hác Giai không dám nhắc đến. Đó là hắn ta cảm thấy, với cách nói chuyện hiện tại của Nam Châu ra ngoài rất dễ bị đánh. 

Hác Giai: "À đúng rồi, ba ngày nữa cậu có lịch chụp tạp chí, đến lúc đó tôi sẽ đến đón cậu, cậu đừng quên."

Mong trời phù hộ, hy vọng  ba ngày sau Nam Châu có thể bình thường hơn một chút. Ba ngày sau, Hác Giai gọi điện cho Nam Châu dưới chung cư, kết quả lại nhận được hồi âm là máy đã tắt.

Trong lòng giật mình, hắn ta vội vàng chạy lên lầu.

Trước khi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, Hác Giai thậm chí đã tự biên tự diễn trong đầu vài cảnh cúi đầu xin lỗi, bồi thường tiền vì đến muộn buổi chụp và vi phạm hợp đồng.

...Ba ngày nay Nam Châu im lặng như tờ, không gây chuyện cũng không ra khỏi căn hộ, hắn ta còn thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả bây giờ… Hít sâu một hơi, Hác Giai mở cửa nhìn vào trong, ngay sau đó cả người hắn ta ngay lập tức bị sốc.

Đây, đây là cái gì?!

Tuy là ban ngày nhưng rèm cửa trong nhà kéo kín mít như màn đêm, nguồn sáng duy nhất là từ ánh sáng mờ nhạt của màn hình máy tính trên ghế sofa.

Trên bàn trà chất đầy vỏ đồ đồ ăn nhanh, dưới đất là chăn gối lộn xộn và quần áo vương vãi, thậm chí còn có một cây đàn guitar hắn chưa từng thấy bao giờ dựng cạnh ghế sofa.

Còn trên ghế sofa, phía sau nguồn sáng duy nhất đó là Nam Châu với mái tóc bù xù cuộn tròn trong chiếc áo khoác gió đen mà cậu đã mặc về ba ngày trước đang gõ bàn phím lạch cạch như xác sống.

Hác Giai: "..."

Ánh mắt lướt qua góc phòng duy nhất gọn gàng hiện tại, chiếc giường lớn thậm chí không có một nếp nhăn nào trên ga trải giường, hắn ta ho khan một tiếng: "Sao không ngủ trên giường?"

Thực ra hỏi cũng vô ích, nhìn cũng biết Nam Châu rất có thể căn bản không ngủ được bao nhiêu! Nam Châu không trả lời mà vẫn đang hì hục gõ bàn phím.

Khi Hác Giai đi đến cậu mới dừng lại. Cạch một tiếng đóng laptop lại, Nam Châu và Hác Giai đang dừng bước mắt đối mắt. Không khí im lặng trong giây lát.

Một lát sau, Nam Châu mở miệng: "Không ngủ được."

Hác Giai lập tức cảm thấy có lỗi. Đúng vậy, trải qua những chuyện tồi tệ như thế thì làm sao cốt có thể ngủ ngon được. Chỉ trách hắn ta là quản lý mà quan tâm chưa đủ.

Khi hắn ta vừa định nói lời an ủi, thì lại nghe Nam Châu nói: "Nghèo như vậy đổi lại là cậu, cậu cũng không ngủ được đâu."

Hác Giai: "..." Cảm ơn, tôi ngủ rất ngon.

"Không ngủ thì cậu cũng thay quần áo đi chứ..." Hắn ta nói.

Cái áo khoác gió đen này cậu đã mặc ba ngày rồi...

Khoan đã, Nam Châu mua cái áo này khi nào vậy, sao hắn ta chưa từng thấy. Nghĩ vậy, Hác Giai theo bản năng cúi người định với lấy quần áo của Nam Châu.

"Đừng chạm vào, sẽ dính mùi của cậu." Nam Châu né sang một bên, mở miệng nói: "Tôi khó chịu, chỉ có chiếc áo này mới khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút."

Hác Giai động tác khựng lại. Nhận thấy bên dưới áo khoác gió là làn da trần trụi, hắn ta nhận ra có lẽ bên trong Nam Châu... không mặc gì cả. Omega sau khi bị đánh dấu sẽ phụ thuộc mạnh mẽ vào Alpha đã đánh dấu mình trong một khoảng thời gian.

Trong thời gian này, nếu rời xa Alpha của mình, Omega sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Bị Alpha có cấp độ pheromone càng cao đánh dấu thì sự khó chịu ấy sẽ càng mạnh mẽ dù chỉ là đánh dấu tạm thời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play