Giang Tụng: “???” Đề tài là làm sao nhảy đến đây vậy.
【Cơ hội tốt! 】Hệ thống vốn vẫn luôn lăm le bỗng nhiên lên tiếng: 【Nhanh! Nhân cơ hội này, nhục nhã hắn, giẫm đạp hắn, làm hắn thẹn quá hóa giận. 】
Nga nga!
Giang Tụng vội vàng súc lực, dựng thẳng lông mày, vẻ mặt rất hung, “Cậu không có tư cách làm bạn trai của tôi.”
Cậu hừ nhẹ một tiếng, soi xét nhìn Thụ Lãnh Hàn từ trên xuống dưới, dốc hết sức lực để bới móc lỗi.
“Không lễ phép, còn rất thô lỗ, một chút cũng không cẩn thận, cậu dựa vào cái gì?”
Càng nói càng tức, Giang Tụng mang theo chút cảm xúc, nhíu mày rất không vui nói: “Cậu thậm chí đều sẽ không hỏi ý nguyện của tôi, tự làm theo ý mình, cái này thật sự rất không lễ phép.”
“Còn có, cậu không cần luôn luôn vác tôi trên vai, bụng tôi sẽ bị đè đau lắm, hơn nữa cậu làm như vậy là vô cùng không tôn trọng tôi.”
Nói một hơi rất dài, cuối cùng Giang Tụng nghiêm túc kết luận.
“Tôi sẽ không đồng ý với cậu.”
Lời phàn nàn chậm rãi ẩn chứa một chút tủi thân, mái tóc xoăn nhỏ mềm mại bay bay trong ánh nắng vàng.
Thụ Lãnh Hàn cảm thấy trái tim mình đại khái là đã hỏng rồi, lực đập mạnh đến mức lồng ngực cũng có chút đau.
Hắn nhìn đôi mắt trong veo, sạch sẽ kia, dục vọng như cỏ dại đang sinh trưởng tốt bỗng nhiên bị dội một trận mưa ướt sũng, vô thanh vô tức bình tĩnh trở lại.
Lần đầu tiên trong đời, sói con ngỗ ngược, kiêu ngạo lại thu lại vẻ tự đại ngả ngớn, giọng nói nhẹ đi vài phần.
“Nếu tôi nghe lời một chút thì sao?”
“Giống như cậu nói đấy, lễ phép, kiên nhẫn, săn sóc, tỉ mỉ, sau đó thì sao? Sau đó có thể làm bạn trai của cậu không?”
Đương nhiên là không thể.
Giang Tụng từ chối trong lòng, trên mặt lại nhân cơ hội này truy vấn: “Cậu thật sự sẽ nghe lời tôi sao?”
“Ừ.” Ánh mắt Thụ Lãnh Hàn hạ xuống, khóe môi nhếch lên một đường cong. Vốn là một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, yêu dị, trong nháy mắt lại nhiễm thêm vài phần quyến rũ điên dại.
Hắn cười khẽ: “Cậu muốn thế nào cũng được, ngay cả lấy một sợi dây thừng trói tôi lại cũng có thể.”
“Giang Tụng, tôi có thể hoàn toàn thuộc về cậu.”
Sự quyến rũ giữa con người chú trọng vào sự trêu ghẹo mập mờ, dụ dỗ một cách bất động thanh sắc. Nhưng tiểu ốc sên tinh còn chưa trải qua cả thời kỳ động dục thì làm sao hiểu được.
Trong lời nói của Thụ Lãnh Hàn, cậu chỉ nắm được trọng điểm mình muốn, mắt trong nháy mắt sáng lên.
“Vậy bây giờ cậu đưa tôi về nhà.”
Thụ Lãnh Hàn: “……” Ý cậu muốn nói chỉ có cái này thôi sao?
Tiểu bá vương từ nhỏ đã được mọi người vây quanh như trăng sao trong lòng hụt hẫng, hắn đè nén sự cau có ngập tràn và một tia bất an không muốn thừa nhận. Vẻ mặt hắn rất không thèm để ý, hừ cười một tiếng.
“Không có gì khác muốn làm sao?”
“Giang Tụng, có phải bất kỳ ai cũng có thể bắt nạt cậu giống như tôi không? Chẳng lẽ cậu sẽ không phản kháng sao? Bây giờ quyền chủ động đều đã ở trong tay cậu rồi, cậu biết cậu nên làm gì không?”
Hắn nửa khép mi mắt, vẻ mặt kiêu ngạo, ngỗ ngược trông hung dữ và lạnh nhạt. Nhìn kẻ ngốc ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, ngón tay luống cuống siết chặt. Hắn nhịn một chút, mới đối mặt với cơn giận nhỏ không đủ tự tin của cậu.
“Tôi đương nhiên biết tôi nên làm gì, không phải tôi đã ra lệnh cho cậu đưa tôi về nhà rồi sao? Là chính cậu không nghe lời.”
Như tìm được chỗ dựa, Giang Tụng một lần nữa lý lẽ đầy mình, trừng mắt nhìn Thụ Lãnh Hàn, hung hắn: “Cậu có phải đổi ý không?”
Giọng cuối kéo dài chậm rãi nghe được người ta tim run lên, biểu cảm của cậu lại giả vờ hung ác, cực kỳ giống một con mèo con nhe nanh múa vuốt hù dọa người khác.
Một chút không vui bị đè nén giống như một quả bóng bay xì hơi, không hiểu sao tan biến.
Thụ Lãnh Hàn cười nhạt một tiếng, không kiềm chế được mà nhếch khóe môi, ánh mắt một lần nữa chuyển tới phía trước. Giọng điệu lại khôi phục thành vẻ bất cần đời ban đầu.
“Vậy được rồi, Tiên sinh ngốc nghếch, mời thắt dây an toàn và ngồi cho vững, bạn trai của cậu bây giờ sẽ đưa cậu về nhà.”
Cái gì bạn trai?
Giang Tụng hơi nhíu mày, lời phản bác còn chưa kịp thốt ra, xe đã đột nhiên khởi động, quán tính bất ngờ khiến chiếc điện thoại đặt bên cạnh cậu trượt xuống đất, lộ ra những tin nhắn nhấp nháy không ngừng.
Trong đó tin nhắn của Từ Dã và Từ Hoài Cẩn được cập nhật rất nhanh, chỉ duy nhất Dư Sâm, một tin nhắn lẻ loi treo ở phía dưới cùng.
【Cậu suy nghĩ thế nào rồi? 】
Thời gian là một giờ trước.
Giang Tụng: “!!!” Cậu đã bảo mà, cậu đã quên mất chuyện gì! Nếu không kịp thời trả lời Dư Sâm, hắn có thẹn quá hóa giận mà nói ra sự thật cho Từ Hoài Cẩn không.
Như vậy thì hỏng bét rồi!
Giang Tụng bị dọa sợ đến mức hoàn toàn không rảnh để ý đến Thụ Lãnh Hàn bên cạnh, cậu vội vàng nhặt điện thoại lên, vùi đầu nhanh chóng gõ chữ.
【Vừa nãy điện thoại tắt tiếng, không phải cố ý không trả lời tin nhắn của cậu, cậu có giận không? 】
Gần như tin nhắn vừa được gửi đi, đối phương liền trả lời ngay lập tức “Không có”, tốc độ nhanh đến mức như thể vẫn luôn chờ tin nhắn.
Nhưng sau khi trả lời, hắn lại im lặng, nhưng giao diện phía trên “Đang nhập...” vẫn còn đó.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói sao?
Giang Tụng nghi hoặc, liên tiếp đợi vài phút, Dư Sâm mới lại gửi tin nhắn tới.
【Trời trở lạnh rồi, cẩn thận cảm mạo. 】
Giang Tụng trong lòng bất an:: “...” Người này gõ chữ cũng chậm như cậu sao?
Cậu gãi gãi đầu, đơn giản hỏi thẳng hắn: 【Cậu có nói bí mật của tôi cho Từ Hoài Cẩn không? 】
Dư Sâm không trả lời lại, mà là gọi điện thoại trực tiếp.
Thụ Lãnh Hàn đang lái xe liếc mắt một cái, lại thấy kẻ ngốc cuộn tròn lại như có tật giật mình, nhanh chóng nghe điện thoại, giọng nói ép tới rất nhỏ, sợ người khác không biết cậu đang nói bí mật vậy.
“Cậu làm gì mà đột nhiên gọi điện thoại, làm tôi giật mình.”
Giang Tụng cố ý giận dỗi một cách vô cớ, “Thật phiền.”
Dư Sâm đối diện có lẽ có chút tức giận, hơi thở cũng rối loạn vài phần. Hắn kề sát ống nghe, đợi một lát mới khàn giọng trả lời: “... Xin lỗi.”
Tính tình thật tốt.
Giang Tụng trong lòng lặng lẽ nói xin lỗi với hắn ta, trên mặt lại hung dữ, có vẻ rất không kiên nhẫn, “Cậu làm gì mà muốn thúc giục tôi thế? Tôi nghĩ xong tự nhiên sẽ nói cho cậu thôi mà, hơn nữa chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên phải nói trực tiếp mới được.”
Cậu giả vờ trịnh trọng, cố ý trầm ngâm một chút, rồi nói: “Thứ hai đi, thứ hai tôi sẽ trả lời cậu.”
Nói xong, cậu lại sợ người đối diện không hài lòng, sẽ vạch trần những việc cậu đã làm với Từ Hoài Cẩn. Thế là cậu lại hạ giọng, giả bộ hung dữ để uy hiếp.
“Nếu cậu mà dám nói ra ngoài thì cậu chết chắc! Tôi sẽ để mắt đến cậu đấy.”
Tiểu ốc sên núi bẩm sinh hành động chậm chạp, ngay cả nói chuyện cũng mang theo sự chậm rãi không tự biết. Khi cậu cắn chữ hù dọa người khác, giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi vậy.
Dư Sâm khẽ nhếch khóe môi, ở một góc quán nướng ồn ào, hắn dán chặt tai vào ống nghe, bật âm lượng lớn nhất, lắng nghe giọng nói và hơi thở của cậu qua tiếng điện lưu rất nhỏ.
Thật đáng yêu.
Hắn nắm chặt đầu ngón tay tê dại run rẩy, đè nén hơi thở nhẹ nhàng thở hổn hển một chút, như thể không thể chịu được tình cảm nóng bỏng quá mức trong lồng ngực. Hồi lâu, hắn mới giả vờ bình tĩnh đáp lại cậu.
“... Ừ.”
Nghe vậy Giang Tụng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý tới tiếng người ồn ào bên kia, không khỏi thuận miệng hỏi: “Cậu đang làm gì?”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng thúc giục vội vã: “Dư Sâm! Dư Sâm!! Cậu đang trốn việc ở đâu đấy? Cẩn thận tôi nói cho bà chủ biết đấy!”
Giọng nói ồn ào thô lỗ như tiếng vịt kêu, nghe rất khó chịu, vẻ bực tức nhưng khó che giấu sự ghen ghét: “Bàn số tám đích danh họ muốn cậu lên đồ ăn. Thật là, đều tới chỗ này làm công, còn suốt ngày giữ vẻ thanh cao, cũng chỉ có mấy đứa nữ sinh nông cạn kia mới xem trọng thôi...”
Câu nói lầm bầm phía sau tuy hạ thấp giọng, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng, ngay cả Giang Tụng ở đầu dây bên này cũng không bỏ sót.
Liên tưởng đến tính tình trầm lặng, ít nói của Dư Sâm, tinh thần chính nghĩa trỗi dậy, Giang Tụng lập tức nhíu mày, “Hắn có phải thường xuyên bắt nạt cậu không?”
Dư Sâm nghe vậy vén mí mắt, đôi mắt dài tĩnh lặng như giếng cổ như được tẩm một lớp tử khí. Hắn tùy ý dựa vào góc tường, con dao gọt hoa quả ở tay trái vẫn chưa buông xuống, lưu loát xoay đổi hướng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của gã đàn ông giọng vịt, hắn không thèm để ý nhưng đầy sát khí làm bộ muốn đi về phía hắn ta, làm người đó sợ hãi kêu lên quái dị, thất sắc bước chân chạy trốn.
“Cạch.” Dư Sâm tùy tay ném dao gọt hoa quả về chỗ cũ.
Hắn chỉ là đến đây để đặt đồ vật mà thôi.
Như không có việc gì, hắn lại lần nữa hạ mí mắt xuống, giọng nói nhẹ đi vài phần, giống như chịu đủ tủi thân nhưng muốn tỏ ra không có gì để đáp lại Giang Tụng: “... Không có gì đâu.”
Sao có thể gọi là không có gì chứ?
Giang Tụng vô cùng thương tiếc, cậu biết hoàn cảnh gia đình Dư Sâm khó khăn, mẹ hắn bị bệnh nằm viện, em gái vẫn còn đi học, chính hắn học y, thời gian vốn dĩ không có nhiều. Mọi chi phí sinh hoạt của cả nhà hoàn toàn dựa vào học bổng toàn phần của hắn và tiền kiếm được từ các công việc làm thêm.
Hắn thích Từ Hoài Cẩn, cũng là vì vị công tử quý tộc có tâm địa lương thiện kia nghe nói về hoàn cảnh gia đình hắn, liền âm thầm tăng học bổng lên rất nhiều, dùng một cách uyển chuyển mà không làm tổn thương lòng tự trọng của hắn để giúp đỡ.
Từ Hoài Cẩn là người tốt, Dư Sâm cũng vậy.
Lòng Giang Tụng mềm đi vì cảm động, cậu cuộn mình ở ghế phụ, nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Cậu có bắt nạt lại không?”
“Không có.”
“Vậy tôi sẽ giúp cậu.”
Năm chữ ngắn gọn như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ lòng Dư Sâm, hơi thở hắn khẽ ngừng lại, tim đập càng lúc càng nhanh. Giữa tiếng người ồn ào, hắn khẽ hỏi Giang Tụng: “Giúp tôi?”
“Ừ.” Giọng nói đối diện rất mềm, chậm rãi, rất nghiêm túc nói: “Tôi có tiền, có thể mua lại chỗ làm việc của cậu, sau đó tôi sẽ làm ông chủ lớn, cậu làm ông chủ nhỏ, như vậy cậu có thể bắt nạt lại hắn rồi.”
“Dư Sâm, đừng sợ.”
Mùi gia vị cay nồng từ bếp sau từng đợt cuộn tới, trong khoảnh khắc tiếng người ồn ào kia, Dư Sâm đứng trên nền gạch men sứ dính dầu mỡ, nghe được những lời nói ngọt ngào nhất thế gian.
Giang Tụng.
Hắn dùng đầu lưỡi liếm qua răng, nuốt lấy hai chữ khiến hắn sung sướng đến tê dại da đầu, khẽ rùng mình thở dài.
“Được.”
Cho đến khi cúp điện thoại, Thụ Lãnh Hàn đã nhịn hồi lâu bên cạnh mới đột nhiên mở miệng: “Thứ hai ai hẹn cậu?”
Giang Tụng có tật giật mình, như bị giật mình, cậu lập tức thẳng người, hung dữ quay đầu trừng hắn, “Lái xe nghiêm túc một chút!”
“Tôi ——”
“Cậu không cần nói chuyện!”
Thụ Lãnh Hàn: “...”
Sau đó, điều khiến Giang Tụng có chút không thể ngờ là, từ khi cậu bảo Thụ Lãnh Hàn không cần nói chuyện, người này thế mà thật sự không hé răng một lời trên suốt quãng đường.
Cho đến khi đưa cậu về đến nhà, xe dừng lại, nam sinh vẫn luôn im lặng bỗng nhiên ghé sát lại, tỏ vẻ rất không kiên nhẫn chỉ chỉ vào miệng mình.
Hắn đang hỏi cậu liệu hắn có thể nói chuyện hay không.
Hành động tháo dây an toàn của Giang Tụng hơi khựng lại, nhìn Thụ Lãnh Hàn vốn luôn có tính tình nóng nảy như đang nghẹn một bụng lời nói, mày nhăn lại thật chặt, rất hung dữ, nhưng lại như bị phong ấn, nhất định phải đợi cậu đồng ý.
Khóe miệng Giang Tụng không nhịn được cong lên một chút, nhưng lại cố gắng áp xuống, “Làm gì mà hung như thế...”
Một bên giả vờ phàn nàn, một bên cậu lặng lẽ nghiêng người ra ngoài. Cho đến khi tìm được cơ hội, cậu đột nhiên đẩy cửa xe ra, chạy nhanh như chớp biến mất.
“... Thụ Lãnh Hàn cậu mới là đồ ngốc.”
Giọng nói chạy xa dần mang theo chút cười, như thể trò đùa dai đã thành công, hân hoan lại đắc ý.
Sững sờ một chút, Thụ Lãnh Hàn mới phản ứng lại, cậu đang trả lời câu nói “Tiên sinh ngốc nghếch” lúc trước của hắn.
“Thật là...”
Làm sao lại có người như vậy tồn tại chứ?
Tim Thụ Lãnh Hàn run lên, cảm giác tê dại dâng lên từ cột sống, kích thích đến đuôi mắt hắn cũng đỏ lên vài phần.
Nhận ra sự thất thố của mình, hắn nhanh chóng đỏ vành tai, hung hăng mắng một câu thô tục rồi vội vàng kéo áo khoác che lại đùi. Trong lúc đó, hắn vô tình liếc thấy quần áo trên ghế phụ.
Là của Giang Tụng.
Ánh mắt Thụ Lãnh Hàn bỗng nhiên run rẩy, hơi thở nặng nề, những ngón tay dài trắng bệch co rút như thể đang cuộn tròn lại.
Ma xui quỷ khiến, hắn run rẩy đưa đầu ngón tay ra...