Tư thế kia như muốn ăn thịt người của Thụ Lãnh Hàn khiến lòng Giang Tụng giật thót. Cậu biết người này ác liệt đến mức nào. Lần đầu gặp mặt, hắn đã đè cậu vào một góc, giống như một con chó hoang cực kỳ đói bụng, ngửi ngửi lung tung khắp gáy cậu.

Bức quá, Giang Tụng đã tát hắn một cái, rồi thừa lúc hắn còn ngây người mà nhanh chóng chạy trốn. Cậu trốn hắn mãi cho đến tận bây giờ.

Giờ đây, tiểu ốc sên tinh sợ bị trả thù, nín thở rón rén, ôm chặt cặp sách định chuồn đi.

Nhưng rất nhanh, cậu đã bị những người của Thụ Lãnh Hàn bao vây.

Một đám người cao to che khuất cả mặt trời, giống như bầy sói đang vây săn một con thỏ, khiến cơ thể Giang Tụng căng thẳng ứng phó.

“Cậu, các cậu muốn làm gì?”

Cậu cảnh giác mở to mắt, vẻ mặt hung dữ, muốn mượn nó để dọa đối phương.

Nhưng Thụ Lãnh Hàn, người đang chăm chú nhìn cậu, lại giống như một con cún cỡ lớn vừa tìm được món đồ chơi. Đôi mắt lạnh lẽo, cau có dần tràn ngập ánh sáng, hắn kéo khóe môi, cười một cách ác liệt với cậu.

“Từ Hoài Cẩn làm tôi rất không vui, cậu tới đền bù cho hắn, thế nào?”

“Không ——”

Giang Tụng vừa thốt ra một chữ, đã đột nhiên bị Thụ Lãnh Hàn trực tiếp vác lên vai, sải bước đi ra ngoài.

Thật thô lỗ như một tên thổ phỉ.

Giang Tụng tức giận đến sắc mặt cũng có chút ửng hồng, nhưng lại sợ hãi nếu lớn tiếng mắng chửi sẽ vô tình khiến Từ Hoài Cẩn bị kéo tới, đến lúc đó cậu càng không dễ giải thích.

Thế là cậu hạ giọng, bực bội nói: “Buông tôi ra!”

“Không buông thì sao?”

Tâm trạng trở nên tốt hơn, Thụ Lãnh Hàn có sức lực lớn như một con trâu. Hắn thả Giang Tụng xuống một chút, một tay đỡ mông cậu, ép cậu phải kẹp eo hắn bằng chân, hệt như đang ôm một đứa trẻ bướng bỉnh vậy.

Những người đồng đội đi sau hắn đã quen với cảnh này, đi trong lối đi VIP đã được dọn sạch. Ánh mắt từng người âm thầm lướt qua người Giang Tụng.

Họ nhìn eo cậu thon gọn, xuống dưới đầy đặn, còn có chiếc cổ lộ ra khi cậu giãy giụa.

Trắng nõn như sứ ngọc, e rằng chỉ cần bị liếm một chút cũng sẽ để lại dấu vết…

Không khí kỳ dị, mờ ám lan tỏa, nhưng Giang Tụng hoàn toàn không ý thức được điều này.

Chiếc khẩu trang của cậu đã sớm rơi ra trong lúc giãy giụa, thấy sắp bị Thụ Lãnh Hàn nhét vào trong xe, Giang Tụng sốt ruột thoát thân, trực tiếp hung hăng cắn vào cổ Thụ Lãnh Hàn.

Lực đạo dùng rất lớn, khoang miệng trong nháy mắt tràn ra mùi máu tươi.

Đau đến mức Thụ Lãnh Hàn bỗng hét lên một tiếng, hơi thở run rẩy. Hắn một tay chống vào xe thể thao, lưng hơi khom lại thở dốc, dường như đau đến không chịu nổi.

Giang Tụng nhân cơ hội giãy giụa, định chạy thoát khỏi sự giam cầm của hắn. Ai ngờ, vừa buông cổ hắn ra, cậu đã bị một bàn tay to lớn siết chặt gáy, đôi môi vừa rời đi lại bị ép dính vào dấu răng vừa cắn ra.

“…… Đừng làm nũng.”

Giọng nói của Thụ Lãnh Hàn khàn khàn, hắn nghiêng đầu vùi vào gáy cậu, mang theo tiếng thở dài rùng mình hưng phấn nói: “Cắn thêm một chút nữa đi.”

“Cắn cả miếng thịt xuống cũng được, tốt nhất là nhai nát rồi nuốt xuống, biến thành một phần của cậu.”

Giang Tụng nghe thấy câu nói này thì cả người ngây ra. Loại lời biến thái này, có cho cậu mười cái đầu cũng không nghĩ ra nổi. Thụ Lãnh Hàn lại nói một cách nhẹ nhàng như thế, đây là thiên phú sao?

Cậu âm thầm ghi nhớ vào sổ tay nhỏ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn căng thẳng tức giận. Mãi cho đến khi bị đưa đến một bãi đua xe nào đó ở ngoại ô nội thành, cậu cũng không thèm để ý đến Thụ Lãnh Hàn thêm một chút nào nữa.


Là nhân vật thụ chính, giá trị oán hận của cậu tự nhiên cũng được tính.

Hệ thống có thể thoát khỏi sự giám sát riêng tư để dạy cậu: “Một đại thiếu gia kiêu ngạo, nóng nảy như thế là dễ ‘xoát’ nhất. Cậu chỉ cần bắt nạt hắn, xem thường hắn, đối xử với hắn như một con chó, rồi giả vờ ích kỷ, khắc nghiệt một chút. Hôm nay tôi khẳng định có thể kiếm được bộn tiền.”

Giang Tụng cảm thấy lời hệ thống nói rất hợp lý, hơn nữa, cậu thật sự có chút tức giận với Thụ Lãnh Hàn, cho nên khi bắt nạt hắn chắc chắn sẽ thuận tay hơn.

“Đang ngẩn người nghĩ gì thế?”

Nam sinh đã thay đồ xong đi ra từ phòng thay đồ, khóe môi treo một nụ cười vừa bạc bẽo vừa hài hước. Mái tóc cắt sát trông rất hung dữ, khi hắn đè thấp lông mày nhìn lại đây, hắn kiêu căng, ngỗ ngược hệt như một con sói đầu đàn trẻ tuổi đang hừng hực khí thế.

Giang Tụng vẫn có chút sợ hắn, lông mi run rẩy dữ dội, dời ánh mắt đi, “Kệ tôi!”

Vì sợ hãi nên cậu có vẻ thiếu tự tin, giọng nói lại nhỏ, làm cho vẻ tức giận này giống như một trò giận dỗi.

Người bên kia cười nhạt một tiếng, sải bước đi tới, lại giở trò cũ ôm cậu lên một phen, cười một cách không tiếc nuối.

“Giang Tụng, đừng mãi làm nũng như thế, bằng không……”

“…… Tôi sẽ không nhịn được mà làm cậu ở đây.”

Giang Tụng: “?!!” Hắn đang nói cái quỷ gì vậy?!

Có lẽ là vì thấy vẻ mặt kinh ngạc của vật nhỏ trong lòng ngực thật sự rất buồn cười, một chút bực bội vì thua trận bóng của Thụ Lãnh Hàn hoàn toàn tan biến. Vẻ mặt hung dữ, yêu dị của hắn giãn ra, trở nên vui vẻ. Cứ thế, hắn một tay ôm Giang Tụng, đẩy cửa phòng nghỉ ra.

Bên ngoài bãi cỏ đã có rất nhiều người chờ sẵn. Nhìn qua, phần lớn là con cháu quyền quý tầng lớp thượng lưu của Kinh Châu, ôm những cô gái xinh đẹp, ăn mặc mát mẻ, từng tốp ba năm tụm lại một chỗ, hoặc ngồi hoặc đứng, cười đùa vui vẻ. Vẻ kiêu ngạo được nuôi dưỡng trong cuộc sống xa hoa dường như còn thu hút ánh mắt hơn cả hàng loạt siêu xe cách đó không xa.

Quay đầu nhìn thấy bọn Giang Tụng, có người hiểu chuyện nhướn mày chế giễu nói: “Thụ đại thiếu gia thế mà cũng tìm tiểu tình nhân?”

“Chậc chậc, xem ra tình hình chiến đấu còn rất kịch liệt, cổ đều bị cắn thành như thế. Chậc chậc, tiểu tình nhân này tính tình không tốt lắm nha.”

Vì cảm thấy xấu hổ mà vẫn luôn vùi đầu, Giang Tụng nghe vậy thì nhíu mày, quay đầu lại giải thích với họ: “Tôi không phải tiểu tình nhân của hắn, là chính hắn mạnh mẽ đưa tôi tới đây.”

Vẻ mặt nghiêm túc của cậu ngoan ngoãn đến không thể tin được. Dưới mái tóc xoăn nhỏ hơi lớn, đôi mắt xinh đẹp kia trong trẻo như thủy tinh, cả người trắng đến phát sáng. Hương vị mềm mại ùa đến, khiến cậu trông như một viên kẹo bông gòn ngọt ngào.

Tất cả tiếng trêu đùa trong nháy mắt đều im lặng.

Con người khi đối diện với những sự vật đáng yêu luôn mang theo sự yêu thích không thể kìm nén, thậm chí còn nảy sinh ra cơ chế phòng ngự phá hoại.

Cũng như lúc này, Thụ Lãnh Hàn run rẩy nơi lồng ngực. Đồng tử vô ý thức mở rộng, hắn chăm chú nhìn người trong lòng ngực, nước bọt trong khoang miệng tiết ra quá nhiều, không ngừng nuốt xuống.

Giang Tụng nghe thấy tiếng động, không thể hiểu được quay đầu lại, lại bất ngờ bị Thụ Lãnh Hàn cắn một cái lên mặt.

“Oa!”

Cậu trợn tròn mắt, hít một hơi lạnh. Cảm giác nhớp nháp, ướt át xông thẳng lên da đầu, nổi cả da gà, khiến đáy mắt cậu tràn đầy kinh ngạc.

“Thụ Lãnh Hàn! Cậu là biến thái sao?!”

Một bên tức giận mắng, một bên không ngừng ngửa ra sau. Ngón tay cậu muốn nắm tóc hắn, nhưng tên biến thái này lại để tóc sát!

Cậu càng tức hơn.

Ấn mặt hắn không ngừng lùi về phía sau, lúc này mới rốt cuộc giải thoát được khuôn mặt của mình. Vừa ướt nhẹp, lại ửng đỏ vì bị mút.

Giang Tụng vốn luôn sạch sẽ không thể chịu đựng được. Tính tình vốn chậm rãi, hiền lành giờ đây bị ép đến mức thở dồn dập. Một giây trước giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay Thụ Lãnh Hàn, giây sau liền trở tay cho hắn một cái tát.

“Cậu là chó sao?”

Vì tức giận, cậu dùng lực không hề nhỏ. Khuôn mặt lạnh lùng của Thụ Lãnh Hàn cũng bị hất sang một bên, trên làn da trắng bệch nhanh chóng in ra vết đỏ.

Mọi người trên bãi cỏ bị cảnh này dọa đến mức hô hấp thắt lại. Họ lại thấy vị đại thiếu gia vốn luôn kiêu ngạo, tùy tiện kia không những không tức giận, ngược lại còn dùng đầu lưỡi đẩy vào bên má, hơi thở nặng nề, thô ráp. Ánh mắt quay lại tràn đầy một loại hưng phấn cực kỳ quái dị.

“Giang Tụng, cắn tôi thêm một chút nữa đi.”

“!!!”

“Không cắn cũng được, liếm một chút được không?”

Giang Tụng nghiến răng nghiến lợi, “Không thể!”

Thụ Lãnh Hàn có chút thất vọng, nhưng thấy cậu thật sự tức giận, hốc mắt đều đỏ lên.

Nếu còn bắt nạt nữa, chắc chắn là sẽ khóc.

Ánh mắt hắn u tối, yết hầu khô khốc như sắp bốc hỏa. Trong mắt rốt cuộc không còn nhìn thấy những người khác, thẳng tắp nhìn chằm chằm Giang Tụng, ghé sát lại, “Tôi đưa cậu đi hóng gió.”

“Không cần.”

Giang Tụng sợ hãi lùi lại hai bước, không muốn để ý đến hắn nữa, quay đầu lại liền định rời đi.

Nhưng giây tiếp theo lại bị Thụ Lãnh Hàn túm chặt, không phân trần lại lần nữa ôm cậu lên. Nụ cười tùy tiện, tà nịnh, giữa tiếng sóng ồn ào công khai nhét Giang Tụng vào trong xe thể thao của mình.

Tiểu yêu quái sống đến hơn hai trăm tuổi chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ đến thế, tức giận đến mức véo tai hắn mắng: “Cậu không nghe hiểu tiếng người à?”

Thụ Lãnh Hàn đang khom lưng thắt dây an toàn cho cậu, vén mí mắt lên, “Cậu không phải nói tôi là chó sao?”

Hắn kéo khóe môi, cười bỡn cợt, kề sát bên môi Giang Tụng. Vẻ ác liệt trong mắt không hề che giấu, trước mặt mọi người, hắn “gâu” một tiếng.

“Chó thì không nghe hiểu tiếng người.”

Đám tiểu đệ phía sau kinh ngạc như gặp ma, một số cô gái càng bị vẻ mặt không biết xấu hổ của hắn làm cho trợn mắt há hốc mồm.

“Không phải, Thụ ca cậu đỉnh thật đấy.”

Thụ Lãnh Hàn không đáp lại, hắn ngồi thẳng dậy, đôi mắt dài sắc bén tùy ý đè xuống, khóe miệng nhếch lên một đường cong, “phịch” một tiếng khóa cửa xe lại, rồi cầm chìa khóa xe vòng sang bên kia.

“Mọi người cứ tự nhiên đi, hôm nay chi phí tính vào tài khoản của tôi. Tiểu chủ nhân nhà tôi bị chọc giận rồi, phải dỗ một chút.”

Thật là đầy miệng nói bậy.

Giang Tụng nắm lấy dây an toàn, một chút cũng không muốn ở lại cùng Thụ Lãnh Hàn. So sánh một chút, cậu thà đi ‘xoát’ giá trị oán hận của Dư Sâm còn hơn.

Khoan đã!

Giang Tụng bỗng nhiên nhớ tới, hình như hôm qua Dư Sâm nói hôm nay muốn cậu trả lời.

Hô hấp cậu cứng lại, vội vàng lấy ra điện thoại đã tắt tiếng.

Tin nhắn “99+”, điện thoại “99+”, trong đó Dư Sâm chỉ có một hai cái, còn lại tất cả đều là Từ Dã và Từ Hoài Cẩn.

Hai người này có lẽ thấy cậu không nghe điện thoại, người đều sắp phát điên rồi. Tin nhắn dày đặc ngập trời, khiến Giang Tụng hoa cả mắt.

Cậu cân nhắc một chút, đang định gọi lại cho Từ Dã, người bị bệnh, để báo bình an, nhưng chưa từng nghĩ giây tiếp theo Thụ Lãnh Hàn bỗng nhiên lên tiếng.

“Đang xem cái gì?”

“…… Không.”

Giang Tụng lập tức tắt màn hình điện thoại, một chút cũng không muốn nói chuyện với cái gã không lễ phép này.

“Sinh khí?”

“Không có!”

Cậu đáp lại dứt khoát, Thụ Lãnh Hàn đang lái xe khóe miệng ngoéo một cái, biết rõ cố hỏi trêu đùa hắn: “Thật vậy chăng?”

“Kệ cậu!”

Thụ Lãnh Hàn đương nhiên: “Chó quan tâm chủ nhân của mình, không phải sao?”

Bị rơi vào bẫy, Giang Tụng nhíu mày, vô cùng không vui đáp: “Tôi không có con chó không nghe lời như cậu.”

Gió từ cánh đồng bát ngát từ từ phả vào qua cửa sổ xe, như thể đang thổi vào trái tim thất vọng, buồn bã của Thụ Lãnh Hàn.

Hắn khóe môi câu lên đắc ý, ánh mắt rất sáng, đột nhiên không kịp phòng ngừa đạp phanh lại, quay đầu nhìn Giang Tụng.

“Nếu tôi nghe lời……”

“…… Có thể làm bạn trai của cậu không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play