Lông trắng phơ.
Mọi người đều không nhịn được, có vài người còn chưa kịp phản ứng, nhưng đúng lúc đó, Khương Đại Bảo – vốn lanh miệng lại lắm chuyện – đã nhanh nhạy bắt kịp tình hình. Thoáng cái khí chất tiểu thư danh viện thường ngày biến mất sạch, thay vào đó là giọng quê đặc sệt miền Đông Bắc vọt ra:
“Trời ơi má ơi! Ma xác lông trắng! Cương thi đó aaaaa!”
Ngày thường đến hạt dưa cũng không dám cắn sợ gãy móng tay, vậy mà lúc này Đại Bảo nhà ta sợ quá thành ra nhảy dựng, khẩu âm nặng * quê nhà bật ra, thậm chí còn nhanh nhẹn đến mức chui tọt xuống gầm bàn định lao ra cửa. Nhưng xui cái là đúng lúc ấy cảnh sát vừa nhận tin xông vào, lập tức chắn ngang lối ra.
Tần Quang Hải đứng bên cạnh chỉ thấy chứng nhân này đúng là biết “chơi lớn”, một câu hét thôi mà dọa cả phòng run rẩy. Đến cả Chu Chính, cái cậu bình thường nhạt nhòa chẳng mấy ai để ý, cũng sợ tái mặt, toan núp phía sau lưng cô nàng mà chạy.
“Không phải cương thi đâu, chỉ là thi thể bị mốc trắng thôi. Nấm mốc thôi mà.”
À, nấm mốc hả? Nghe qua thì hình như cũng có chuyện vậy thật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play