Đầu thu, mười giờ sáng, tiết trời mát mẻ, nhưng con đường đất dẫn vào thôn Tiều Diệp – phía tây thành phố Đông Lâm – lại xóc nảy đến lạ.
Chiếc xe buýt cũ kỹ phóng bạt mạng, bánh xe lấm lem bụi đất vàng khô rồi lại bị một lớp bụi mới phủ chồng lên. Ở hàng ghế cuối, cô gái trẻ ngồi dựa sát vào cửa sổ, mắt nhắm nghiền định tranh thủ chợp mắt, rốt cuộc cũng bị lắc đến tỉnh giấc. Sắc mặt cô tái nhợt.
Vừa mở mắt, bản năng đầu tiên của cô là đưa tay sờ ngực. Nhưng ngón tay mới chạm đến vạt áo, cơn buồn nôn đã ộc lên tận cổ. Cô suýt nữa nôn ra mật xanh mật vàng, cố gắng nuốt xuống, đầu óc mơ hồ... Rất nhanh, đôi mắt mở to, ánh nhìn hoang mang đảo quanh xe. Cô lùi sát người vào góc giao giữa cửa sổ và vách xe, gầy gò, nhỏ bé đến đáng thương, không ngừng dụi mắt như thể không tin vào những gì mình đang thấy.
“Duệ Duệ, em sao vậy?”
Một giọng nam vang lên bên cạnh, bàn tay to, thô ráp đặt lên đùi cô. Cơ thể hắn nghiêng sát, vai áp vai, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào mặt cô.
Ngay khoảnh khắc ấy, não bộ Khương Duệ bật cảnh báo đỏ rực. Người này tên Tào Quang. Buổi sáng hôm nay hắn đã ăn: bánh bao nhân hẹ với hành tây, trứng luộc trà, canh lòng dê, và đặc biệt là tám tép tỏi sống.
Hơi thở phả tới như thể trực tiếp thiêu đốt lỗ mũi cô, khiến đầu óc Khương Duệ như bừng tỉnh thần trí, thoát khỏi mê mụ.
Vốn định đẩy tên này ra, nhưng những thông tin như bị đổ tràn vào đầu khiến cô lập tức tỉnh táo, thậm chí... có phán đoán.
Một: Cô không còn là “tổng tài phú bà” Khương Duệ nữa. Mà là một Khương Duệ khác – nghèo rớt mồng tơi, sống trong căn nhà trống không, cha mẹ trọng nam khinh nữ, như ma cà rồng hút máu con gái. Cô từng cố xin hỗ trợ khó khăn từ địa phương, nhưng bị “dìm hồ sơ”, suất trợ cấp bị người ta dùng quan hệ chiếm mất. Vì muốn đi cửa sau, cô đành tìm đến mối quan hệ mà hiện tại đang ngồi cạnh mình.
Hai: Tào Quang – tên có bàn tay như móng heo đang đặt trên đùi cô – là “đối tượng nhắm tới”, hắn nhận mình có ông anh họ là giảng viên đại học. Để lấy lòng hắn, cô đành chấp nhận theo hắn lên núi cắm trại dã ngoại “thân thiết”.
Xuyên không? Hay đang nằm mơ?
Cô vẫn chưa rõ. Nhưng trong khoảnh khắc lý trí va chạm với bản năng, bốp!
Một cái tát giáng thẳng vào mu bàn tay Tào Quang.
“A!”
Tào Quang hét lên đau đớn, âm thanh khiến đôi nam nữ phía trước đang thì thầm cũng giật mình quay lại. Cả hai đều trừng mắt nhìn Tào Quang đang ôm tay, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Riêng Khương Duệ – vốn luôn bị gắn mác “yếu đuối nhát gan” – thì trông như vừa trải qua một cú sốc lớn, gấp gáp giải thích:
“Tôi… tôi nằm mơ thấy ác mộng… tưởng là còn trong mơ, nên mới… đánh xuống…”
Thật ra là cố tình đánh đấy, nhưng cô không thể nói vậy.
Gã tên Trương Giang liếc nhìn vị trí Tào Quang vừa dịch chuyển sát đến, ánh mắt lóe lên ý cười không giấu giếm:
“Tào ca là quan tâm em thôi mà, vì em còn thuê hẳn một chiếc xe riêng đấy. Trên xe có bốn người tụi mình, không phải vì em thì vì ai?”
Khương Duệ: “???”
Cô thấp giọng, nhưng vẫn không giấu được nghi hoặc trong lời:
“Xe buýt nông thôn không phải chạy đúng tuyến, đón khách định kỳ sao? Mình bao xe được à?”
Cô gái ngồi ghế trước tên Tưởng Xuân Linh cũng chen lời:
“Phải xem Trương Giang quan hệ tới đâu nữa chứ. Ảnh là dân bản xứ mà, mấy chuyện này nói một câu là được.”
Trương Giang cười ha ha đắc ý, Tào Quang cũng gượng cười theo.
Khương Duệ im lặng vài giây, nhớ lại tính cách nguyên chủ – vốn luôn nhu mì nhút nhát – nên khẽ hỏi theo bản năng:
“Trương Giang này, trong thôn anh có nuôi cá không? Một ao cá cỡ lớn nhận thầu thì chi phí bao nhiêu?”
Trương Giang thật sự suy nghĩ vài giây rồi đáp, đúng là có một ao cá, nhưng chi phí bao nhiêu thì anh ta không biết. Hình như là người thân nào đó đứng tên.
Nghe kiểu này là đang khoác lác rồi.
Nhưng Khương Duệ không quan tâm. Cô chỉ cố tình lái câu chuyện đi chỗ khác, để họ ngừng truy hỏi mớ lời nói mê khi nãy.
Dù vậy... tình cảnh hiện tại mới thật sự là cơn ác mộng.
Nguyên chủ trong thẻ ngân hàng chỉ còn đúng 220 nghìn đồng. Cộng thêm việc gia đình tan hoang, cha mẹ chẳng khác gì bọn bóc lột. Cô đã mất suất trợ cấp, công việc làm thêm thì không có.
Tiếp theo, cô phải sống sao đây?