Anh bỗng nhớ lại thời cấp ba, có lần thầy dạy văn từng đứng dưới ánh nắng trưa, tràn đầy thi vị mà ngợi ca quê hương Thụy Sĩ của mình.
Thầy khi ấy nói: “Nơi tuyết sơn chạm vào ốc đảo, vẽ nên đường cong thiên nhiên tuyệt mỹ. Núi non hòa cùng làng quê, tầm mắt em rong ruổi trên đó, tình cảm trong lòng cũng tan chảy, hóa thành sức sống mênh mông, khát khao lay động lòng người. Em tìm thấy chốn trở về trong mỗi giấc mơ về nàng, nhưng mỗi lần tỉnh dậy lại chẳng tránh khỏi hụt hẫng, vì em biết rõ, em vẫn luôn thuộc về nàng… nhưng nàng sẽ chẳng bao giờ thuộc về em.”
Tần Cốc rời đi, sắc mặt lúc đi không mấy dễ coi, đóng cửa cũng giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, dùng thêm chút sức.
Khương Duệ có để ý, nhưng không bận tâm.
Mỗi lần chia tay bạn trai cũ – dù là quen ngắn hay dài – bầu không khí đều chẳng vui vẻ gì. Nghĩ cũng đúng thôi, ai bị chia tay mà lại vui cho nổi?
Cô hiểu điều đó, nên cũng không trách Tần Cốc vô lễ khi rời đi.
“Thì ra thật sự chỉ là một giấc mơ.” – Khương Duệ vừa vào nhà tắm vừa tự nhủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play