Cái gọi là “xử lý”, qua miệng hắn thốt ra lại nhẹ hẫng như mây bay gió thoảng. Khương Duệ khẽ nhíu mày. Cô lờ mờ cảm thấy, trong núi này e là không chỉ có một con chó hoang. Bởi vì cả cô và Tưởng Xuân Linh đều nghe thấy âm thanh khi nãy, hơn nữa đều cùng chung một cảm giác — không phải ảo giác cá nhân, mà là một bản năng cảnh giác được đánh thức bởi thứ gì đó thật sự kỳ quái ở phía trước.
Cô bất giác nhớ lại hình ảnh con chó hoang kia, cái miệng đầy lông đen, răng nanh nhọn hoắt còn vướng một hạt tròn đỏ tươi như máu. Liệu lông đen ấy có phải là của con chó đen khi nãy?
Nếu đúng, thì tốt quá rồi.
Nhưng nếu không phải thì sao?
Nếu không phải lông chó, vậy thứ kia là cái gì?
Chẳng lẽ là... tóc người?
Tào Quang đưa mắt nhìn sang: “Đừng nghĩ nữa, Khương Duệ. em không mệt à? Ngồi xuống nghỉ chút đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT