Cố Kinh sau khi trở về liền sai người mang số thảo dược chưa bán đưa cho Kiều Tâm, chờ thẩm vấn xong khẩu cung, tin tức bên phía Tiền Đổng cũng truyền đến.
Tiền Đổng vốn có thói quen hấp thụ năng lượng thạch, nhưng những khối năng lượng thạch ấy từ lâu đã bị vợ hắn là Liễu Mịch Mịch âm thầm tráo đổi. Cái chết của Tiền Đổng ngày hôm nay, xét cho cùng, cũng chỉ là ngoài ý muốn.
Chỉ sau một tuần, thế lực dưới trướng Tiền Đổng nhanh chóng rơi vào tay Liễu Mịch Mịch. Cô ta danh chính ngôn thuận tiếp quản toàn bộ tài sản và công ty của hắn. Vài huynh đệ của Tiền Đổng cũng lần lượt bị cô ta giải quyết sạch sẽ, kẻ thì gặp tai nạn, kẻ thì mất tích. Thủ đoạn của Liễu Mịch Mịch có thể nói là tàn nhẫn quyết liệt.
Xem xong tin tức, Trần Quý không khỏi cảm thán:
"Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
Cố Kinh không có biểu lộ gì. Trong mắt hắn, một khi con người đã trở nên tàn nhẫn thì cũng chẳng khác biệt là bao.
***
Mười ngày sau, cuối cùng Cố Kinh cũng nhận được lời mời từ Lý Đổng Lập. Lần này, địa điểm bàn chuyện hợp tác được sắp xếp ở tửu lâu tinh tế của Lý Đổng Lập, ngay trước buổi tiệc thương nghiệp một ngày. Lý Đổng Lập còn thuận tiện gửi cho hắn một tấm thiệp mời.
Cố Kinh nhìn tấm thiệp, thần sắc có phần phức tạp. Ngoài việc buôn bán năng lượng thạch, sản nghiệp khác của Lý Đổng Lập đều là xe huyền phù, đồ gia cụ trí năng các loại. Thật ra ngoại trừ mảng năng lượng thạch, những thứ đó đều chẳng liên quan gì đến ngành nghề chính của hắn.
Nếu Lý Đổng Lập hiểu được ý của Cố tam gia, có lẽ sẽ nói: “Sinh ý của tôi mới là quan trọng nhất.”
Dù thế nào, Cố tam gia vẫn mang theo người của mình đến. Lý Đổng Lập đã đứng dưới lầu đón chờ.
Cố Kinh vừa liếc mắt nhìn qua, ánh mắt đầu tiên lại không dừng trên người Lý Đổng Lập, mà rơi ngay vào bóng dáng Kiều Tâm – người đột nhiên ăn mặc nghiêm chỉnh. Cậu mặc sơ mi đen, khoác thêm áo lông kẻ ô xám, bên ngoài phủ một chiếc áo khoác kiểu Anh Luân, thoạt nhìn giống hệt một sinh viên vừa chững chạc lại vừa non nớt, trông khác hẳn trước kia, thậm chí còn có chút ra dáng.
Cố Kinh khẽ ngẩn ra: “Cậu sao lại ở đây?”
Lần này Kiều Tâm ăn mặc đứng đắn hơn hẳn, ngay cả khí chất cũng như thay đổi hoàn toàn.
Cậu khẽ mỉm cười, nở nụ cười tiêu chuẩn mang dáng vẻ chuyên nghiệp:
“Hiện tại tôi là trợ lý thực tập của Lý tiên sinh.”
Lý Đổng Lập ho nhẹ một tiếng, nói:
“Tam gia, chào ngài. Thực ra Kiều Tâm là sinh viên của học viện thương nghiệp, hiện tại cậu ấy đang trong kỳ thực tập. Cậu ấy đến tìm tôi, tôi thấy thành tích ưu tú nên giữ lại cho thực tập.”
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác: Kiều Tâm vốn vẫn chưa từ bỏ ý định được Cố tam gia bao dưỡng.
Cố Kinh nhìn hai người – một người làm ra vẻ, một người hăng hái biểu diễn – rồi bật cười:
“Xem ra các người thật có duyên.”
“Em và Tam gia, có lẽ càng có duyên hơn một chút.” Kiều Tâm khẽ nhấp môi cười, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ.
Cố Kinh bị ánh mắt lóe sáng kia của cậu làm thoáng ngẩn người. Hiện tại Kiều Tâm dường như còn mê hoặc hơn trước, có lẽ bởi vì khí chất thay đổi, không còn cái vẻ điên điên khùng khùng như trước, nhưng bản tính thích nói dối thì vẫn không đổi được.
Lý Đổng Lập thấy hai người bọn họ cứ công khai đứng ở cổng lớn liếc mắt đưa tình, không thể không lên tiếng ngắt lời:
“Tam gia, chúng ta lên trên thôi. Hoàng Hoa đã đến rồi, còn có cả Liễu Mịch Mịch.”
“Được.”
Cố Kinh hơi nheo mắt. Liễu Mịch Mịch thuận thế tiếp quản sản nghiệp của Tiền Đổng, nói cách khác, người đứng sau Hoàng Hoa trước đây chính là Tiền Đổng. Nếu không phải Lý Đổng Lập tìm hắn, e rằng Hoàng Hoa cũng sẽ đến tìm.
Mấy người đi lên tầng cao nhất, nhưng không phải phòng họp nghiêm túc, mà là phòng khách sang trọng. Cố tam gia vừa bước vào liền nhìn thấy Hoàng Hoa và Liễu Mịch Mịch đang ngồi trên sofa.
Hoàng Hoa là một người đàn ông bình thường, chỉ có nốt ruồi đen trên cằm xem như đặc điểm dễ nhận. Trái lại, Liễu Mịch Mịch lại hết sức diễm lệ, ánh mắt mị hoặc như tơ, đôi môi đỏ mọng, không rõ là tự nhiên hay do phẫu thuật cải tạo. Cô ta mặc váy nhung đen ôm sát người, mái tóc dài uốn sóng được búi gọn tinh tế, để lại vài lọn buông hờ bên thái dương, trên tay còn cầm chiếc mũ sa đen.
Thấy bọn họ đến, hai người kia đứng lên chào hỏi, rồi mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn chuyện chính sự.
Hoàng Hoa sai người mang một chiếc rương nhỏ chứa Hồng Tinh tới:
“Các người có thể mang đi kiểm tra, đây là Hồng Tinh thật, chỉ là không có giấy chứng nhận.” Ý tứ hắn đã rõ ràng — đây chính là hàng lậu.
Cố Kinh không nói gì, chỉ chậm rãi lật xem hợp đồng và điều khoản, tổng thể mà nói lợi nhuận vô cùng lớn.
Lý Đổng Lập trầm ngâm một lát:
“Ít nhất cũng phải để chúng ta biết nguồn cung ở đâu chứ?”
Liễu Mịch Mịch khẽ cười:
“Là một tinh cầu vừa được phát hiện. Vì kênh tiêu thụ không đủ nên mới muốn hợp tác với các người. Nếu để phía trên biết được, chúng ta sẽ không thể tiếp tục khai thác.”
Nghe vậy, Cố Kinh mới đặt hợp đồng xuống. Xem ra đây cũng là một trong những cách Liễu Mịch Mịch dùng để ổn định thế lực Tiền Đổng để lại — có lợi ích mới có người chịu liều mạng.
Tinh cầu tài nguyên mới phát hiện, không có giấy chứng nhận. Nhưng vì lợi ích, luôn có kẻ sẽ âm thầm vận chuyển lén lút. Đặc biệt là dược thảo và tinh hạch dị thú, ít khi xảy ra vấn đề, nhưng năng lượng thạch thì không chắc.
Bởi đế quốc quy định: ai phát hiện tinh cầu năng lượng mới sẽ được quyền khai thác trong vòng một năm, nhưng phải nộp khoản thuế khổng lồ. Chính sách này tồn tại vì đế quốc chiếm giữ phạm vi tinh hệ quá rộng, nhiều nơi bọn họ căn bản chưa từng đặt chân tới. Lãnh thổ càng lớn thì càng có lợi.
Bởi thế, tinh cầu nhiều vô số kể, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Nói ra có chút buồn cười, nhưng đó lại là sự thật. Chính sách vừa ban ra, lập tức xuất hiện hàng loạt đoàn mạo hiểm, đội thám hiểm, đội địa chất tiên phong.
Chính sách nhìn bề ngoài có vẻ nhiều ưu đãi, nhưng một khi tìm được tinh cầu chứa năng lượng thạch, chỉ riêng khâu dò xét, kiểm tra, thẩm định đã cần thời gian dài, chưa nói tới khai thác, tuyển chọn, vận chuyển. Từng phút từng giây đều vô cùng quý giá. Một năm không dài, nếu không có sức người sức của chống đỡ, dù phát hiện được cũng khó mà duy trì. Chẳng lẽ phía trên không nghĩ tới chuyện này sao?
Cũng bởi vì thế, có kẻ lại sinh ra ý đồ khác.
Lý Đổng Lập suy nghĩ một chút, rồi quay sang hỏi:
“Tam gia thấy thế nào?”
Lại ném quả bóng cho hắn.
Trong mắt Cố Kinh ánh lên tia thâm sâu:
“Thứ này quả thật có chút nguy hiểm. Trước tiên chúng tôi sẽ mang Hồng Tinh về kiểm nghiệm. Các người cũng quay một đoạn phim ngắn, cho chúng tôi xem tình hình cụ thể trong mỏ.”
Quặng mỏ nếu có cộng sinh thạch thì rủi ro sẽ giảm xuống đôi chút. Nhưng nếu đối phương cố ý gài bẫy, đến lúc giao dịch cũng có thể treo đầu dê bán thịt chó.
Đây chính là lợi dụng chiến thuật.
Liễu Mịch Mịch giơ ngón tay thấm ướt môi đỏ, gật đầu cười:
"Đương nhiên rồi. Chúng tooi đã chuẩn bị sẵn tư liệu trong tinh phiến. Nguồn năng lượng ở đó ước tính sơ bộ chiếm một phần mười tinh cầu, mà tinh cầu này lớn gần bằng Đế Đô Tinh.”
Đế Đô Tinh ít nhất rộng gấp năm lần Cổ Lam tinh. Một phần mười như vậy, tuyệt đối là con số khổng lồ.
Khoản lợi nhuận ẩn chứa trong đó, chắc chắn đủ khiến người ta đỏ mắt.
“Tôi cần suy xét thêm một chút.” Cố Kinh không từ chối, cũng không lập tức đáp ứng.
“Tôi tin Tam gia sẽ cân nhắc rõ ràng.” Liễu Mịch Mịch khẽ cười gật đầu.
Tiếp đó, mấy người cùng nhau xem tư liệu về tinh phiến, sau đó lại trò chuyện thêm vài việc khác rồi mới giải tán.
Chờ Liễu Mịch Mịch cùng Hoàng Hoa rời đi, Lý Đổng Lập quay đầu hỏi Cố tam gia:
“Tam gia, ngài thấy thế nào về nguyên nhân cái chết của chồng ‘hắc quả phụ’?” — đó là biệt danh mới mà người ta gọi Liễu Mịch Mịch.
“Thế còn cậu?” Cố Kinh nhẹ nhàng ném lại câu hỏi.
Lý Đổng Lập lập tức dè dặt cười đáp:
“Khoản tiền này quả thật kiếm được không dễ, lại nhiều nguy hiểm. Tôi nghĩ theo ý Tam gia, Tam gia làm sao, tôi cũng sẽ theo vậy.”
“Câu trả lời của tôi vẫn giống như vừa rồi.” Cố Kinh nhìn hắn, trong mắt lộ ra vài phần thâm ý, sau đó đứng dậy.
Lý Đổng Lập vội nói:
"Tôi đã chuẩn bị phòng cho Tam gia.” Rồi quay đầu phân phó Kiều Tâm: “Đưa Tam gia qua đó.”
Cố Kinh trở về phòng mình. Kiều Tâm lại rất ra dáng đang làm việc, đưa hắn đến nơi rồi rời đi ngay. Cố Kinh còn tưởng rằng cuối cùng cậu đã buông bỏ. Kết quả buổi tối vừa ra cửa, hắn liền thấy Kiều Tâm đẩy xe rượu chờ sẵn, khóe mắt cong cong, nụ cười kia vừa nhìn đã biết chẳng mang ý tốt.
“Tam gia, buổi tối tốt lành.”
Cố Kinh vừa ăn xong bữa tối, chợt nhớ tới câu no đủ thì sinh dâm dục, hắn cười như không cười, nhìn cậu:
“Cậu tới hầu giường?”
“Nếu Tam gia không chê.” Kiều Tâm cũng nhếch môi cười.
Cố Kinh nghĩ thầm, hiện tại Kiều Tâm vừa bình thường hơn trước rất nhiều, lại cũng nguy hiểm hơn rất nhiều:
“Vậy sau này đi theo tôi đi.”
Mấy hôm trước hắn đã cho người điều tra, xác nhận Kiều Tâm đúng là con của đôi vợ chồng kia. Bọn họ từ bần dân tinh chuyển đến đế quốc mới được năm năm, trước đó đều không có hộ khẩu chính thức.
“Đa tạ Tam gia.”
Trên mặt Kiều Tâm, nụ cười càng thêm lộ liễu, trong lòng lại nghĩ rốt cuộc cũng lọt vào mắt Cố tam gia, thật chẳng dễ dàng gì.
Cố Kinh bị ánh mắt kia nhìn đến mức mí mắt giật nhẹ. Nụ cười của Kiều Tâm giống như làn gió xuân ấm áp, nhưng dưới làn gió ấy phảng phất ẩn giấu một lưỡi dao sắc bén, hoặc là lớp băng lạnh thấu xương.