Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Kinh cảm thấy hơi đau đầu, trong khoang miệng còn vương lại một mùi lạ, súc miệng thật lâu mới tan đi. Hắn chỉnh lại y phục, xuống lầu thì gặp Trần Quý.
Trần Quý hỏi hắn:
“Tam gia, tối qua người hát có phải là Kiều Tâm không? Sao lại khó nghe đến thế? Giọng hát của cậu ấy khó nghe như vậy mà còn không biết xấu hổ mà hát lúc nửa đêm.”
Đặt bên cạnh tiếng hát của đám người Lưu Mẫn Mẫn thì quả thực đúng là “âm thanh tự nhiên”, quả nhiên con người ai cũng có khuyết điểm.
“Đúng vậy.” Cố Kinh đưa tay khảy mấy sợi tóc trước trán ra sau, “Cậu ta còn bắt được một con sò dưới biển sâu.” Nghĩ ngợi rồi lại nói thêm: “Tôi có mang về cả rồi, bữa sáng ăn nó đi.”
Hắn cau mày. Ký ức tối qua có phần mơ hồ, chẳng lẽ là do bị đánh thức? Mỗi lần bị gọi dậy đột ngột, hắn đều không mấy tỉnh táo.
“Xem như cậu ta cũng có chút lương tâm.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play