“Huynh trưởng.”
Bên trong xe ngựa, Vân La Y bực tức lên tiếng, “Hôm nay vì sao huynh lại ngăn cản ta? Phải để cho con bán yêu đó chết dưới kiếm của ta mới phải!”
“Muội rốt cuộc là thật ngu ngốc hay giả ngu ngốc?” Vân Lan Từ nhìn nàng, “A Thương kia dù sao hiện tại cũng là đạo lữ của Tạ Hành Ngọc, nếu muội ở trước mặt hắn giết chết đạo lữ của hắn, muội cho rằng mình có thể toàn thân trở ra sao?”
Vân La Y bĩu môi, “Nhưng vừa rồi Diễn Chi ca ca thấy muội muốn giết chết con bán yêu kia, hắn cũng không có ra tay ngăn cản? Chứng tỏ Diễn Chi ca ca căn bản là không thèm để ý, nói không chừng ta giúp huynh ấy giết chết con bán yêu kia, huynh ấy
còn sẽ cảm ơn ta.”
“…” Vân Lan Từ day day mi tâm, không muốn cùng muội muội ngực to não nhỏ này nói thêm gì nữa.
“Huynh trưởng, huynh nói xem lời đồn kia có thật không?” Vân La Y không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên hạ thấp giọng cẩn thận nói.
Vân Lan Từ: “Cái gì?”
“Chính là lời đồn kia, ta nghe người ta nói Diễn Chi ca ca sở dĩ cưới con bán yêu kia, là bởi vì trúng tình cổ của con bán yêu kia.”
Động tác day mi tâm của Vân Lan Từ khựng lại, “Tình cổ?”
Phía sau nơi ở của A Thương có một linh đàm linh khí dồi dào, bởi vì địa phương hẻo lánh, ngày thường rất ít người tới.
A Thương tắm ở trong linh đàm kia, đợi đến khi nàng đi ra, sắc trời đã rất muộn.
A Thương trở lại nơi ở, lúc nàng rời đi là lúc chiều tà, trong phòng cũng không có thắp đèn.
Sau khi đẩy cửa ra, A Thương gần như là theo bản năng cảm nhận được khí tức không bình thường trong phòng, nàng kiếp trước cuối cùng đã từng có một đoạn thời gian bị tông môn coi như phản đồ truy sát, trong nháy mắt khi phát giác ra khác thường, tay của A Thương phản ứng còn nhanh hơn cả não.
“Ai?”
Ngay khi nàng vừa mới mở miệng nói chuyện, linh lực trong tay liền hóa thành một lưỡi dao vô hình, ném về phía người trong bóng tối kia.
Lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua bóng tối, sau đó lưỡi dao kia dường như bị thứ gì đó chặn lại, dừng lại ở khoảng cách một ngón tay trước mặt nam nhân, chỉ trong nháy mắt liền biến mất không còn một chút tăm hơi.
Chờ đến khi A Thương nhìn rõ người ngồi ở nơi đó là Tạ Hành Ngọc, cây nến bên cạnh đã được thắp lên, ánh nến màu vàng nhạt lay động, chiếu sáng sườn mặt của nam nhân.
Thấy A Thương trở về, Tạ Hành Ngọc buông thanh đao đang thưởng thức trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
A Thương vừa mới từ trên linh đàm bò lên, một đầu tóc dài vẫn còn ướt, trên người cũng chỉ mặc một bộ y phục màu trắng, chỗ bị tóc dài làm ướt có chút xuyên thấu.
Tạ Hành Ngọc thậm chí còn có thể nhìn thấy vài dấu vết xanh tím trên ngực nàng dưới lớp y phục, hắn bất động thanh sắc dời ánh mắt đi.
Nhận ra ánh mắt của Tạ Hành Ngọc, A Thương cúi đầu nhìn, ý thức được cách ăn mặc của mình lúc này có chút không được thỏa đáng, vội vàng cầm lấy ngoại bào bên cạnh khoác lên người.
Tạ Hành Ngọc hỏi: “Biết dùng đao?”
A Thương quay lưng về phía Tạ Hành Ngọc mặc ngoại bào, liền nghe thấy hắn ở sau lưng hỏi nàng.
A Thương nghĩ đến vừa rồi thứ hắn cầm trong tay hình như là đao của nàng.
“Ừ.” A Thương đáp một tiếng, sau đó cúi đầu đi giày vào, nàng vừa rồi là đi chân trần vào.
Tạ Hành Ngọc không nói gì nữa, A Thương cũng không có mở miệng, trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Kỳ thật hai người bọn họ cũng không có gì để nói, kiếp trước Tạ Hành Ngọc rất ít khi chủ động nói chuyện với nàng, bởi vì khi đó nàng thích hắn, cho nên cơ bản đều là nàng chủ động tìm đề tài để trò chuyện cùng hắn.
Bây giờ nàng không còn chủ động nữa, bọn họ đương nhiên là không có lời nào để nói.
Tạ Hành Ngọc nhìn bóng lưng của A Thương, nhìn nàng quay lưng về phía hắn mặc ngoại bào, sau đó khom lưng đi giày.
A Thương có một mái tóc đen dài đến eo, nàng sau khi tắm xong cũng không lau khô, lúc này tóc dài của nàng vẫn còn đang nhỏ nước, giọt nước theo tóc dài lăn xuống, lại làm ướt ngoại bào của nàng.
Tạ Hành Ngọc nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút chướng mắt.
Một giây sau, hắn đứng dậy, đặt một lọ sứ nhỏ màu trắng lên bàn, “Một ngày ba lần.”
A Thương nhìn cái lọ sứ nhỏ trên bàn, ý thức được hắn là tới đưa thuốc cho nàng, nàng có chút bất ngờ.
Thế nhưng nàng nhìn thoáng qua cánh tay của mình, vừa rồi đã bôi Kim Ngọc cao, vết thương trên cánh tay bị kiếm khí của Vân La Y cứa trúng đã gần như khỏi hẳn rồi.
“Không cần đâu, đã sắp khỏi rồi.” A Thương nói.
Tạ Hành Ngọc nhìn chằm chằm nàng nhìn một chút, A Thương cũng không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy ánh mắt Tạ Hành Ngọc lúc này nhìn chằm chằm nàng có chút nóng rực.
Sau đó nàng thấy ánh mắt hắn dời xuống, thanh âm lạnh lùng nói: “Không phải cánh tay.”
Giọng điệu của hắn vẫn như trước nay vẫn lạnh lùng như vậy, không có gì không bình thường.
Không phải cánh tay, vậy là cái gì?
A Thương nhìn về phía hắn, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của nam nhân, không hiểu.
Tạ Hành Ngọc lại nói: “Ta là cơ thể thuần dương, nàng có một nửa huyết thống Hồ tộc, chưa chắc đã chịu đựng được hoàn toàn tinh nguyên của ta, bôi lên sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Nghe xong lời của Tạ Hành Ngọc, A Thương lúc này mới hiểu được loại thuốc này là bôi ở chỗ nào.
Hôm nay hắn đã nhìn thấy, nhìn thấy nàng hôm nay lúc cùng Vân La Y kia đánh nhau, bởi vì thân thể không thoải mái cho nên mới không kịp né kiếm khí của nàng ta.
Thế nhưng hắn nhìn thấy Vân La Y muốn cào nát mặt nàng, lại từ đầu tới cuối thờ ơ, lạnh lùng nhìn hết thảy.
A Thương nắm chặt tay thành nắm đấm, kiếp trước nàng rốt cuộc cố chấp đến mức nào, cố chấp đến mức cho rằng người vô tình như vậy sẽ yêu nàng.
“Ừ, đa tạ.” A Thương mở miệng nói.
Tạ Hành Ngọc nghe được tiếng cảm ơn của nàng, lông mày bất động thanh sắc khẽ nhíu một cái.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của A Thương, rõ ràng vẫn là khuôn mặt trước kia, nhưng hắn luôn cảm thấy nàng dường như có chỗ nào đó thay đổi.
Ánh mắt Tạ Hành Ngọc chăm chú quan sát từng chút một trên khuôn mặt của A Thương, giống như đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn nàng như vậy, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn nữ nhân đã trở thành đạo lữ của hắn như vậy, đường nét vốn không rõ ràng của nàng từng chút từng chút một trở nên rõ ràng trong mắt hắn.
Ánh mắt của nam nhân nóng rực, mang theo vài phần ý vị đánh giá.
A Thương cảm nhận được ánh mắt của hắn, đồng thời nhìn lại, hai người bốn mắt nhìn nhau ai cũng không có mở miệng nói chuyện, mãi cho đến khi A Thương không chịu nổi ánh mắt kỳ quái của hắn trước, mở miệng nói:
“Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Giọng điệu của nàng mang theo vài phần ý tứ đuổi người.
Lúc này Tạ Hành Ngọc rốt cuộc cũng biết nàng thay đổi ở đâu, ánh mắt của nàng thay đổi.
Trước kia chỉ cần hắn vừa xuất hiện, ánh mắt của nàng liền sẽ rơi vào trên người hắn, trong mắt mang theo ý cười giống như chỉ có thể chứa được một mình hắn.
Hắn tới gần nàng, nàng còn sẽ đỏ mặt.
Tình cổ phát tác lên tư vị cũng không dễ chịu, động tác hắn
thô bạo làm đau nàng, nàng cũng chỉ cắn răng yên lặng chịu đựng.
Mà hiện tại…
Một giây sau, Tạ Hành Ngọc cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.
Hắn không có đi nghĩ xem vì sao nàng lại thay đổi.
Tạ Hành Ngọc giống như một cơn gió nhẹ tới, lại giống như một cơn gió nhẹ mà đi.
Sau khi hắn đi, A Thương nhìn thoáng qua cái lọ sứ nhỏ hắn đặt trên bàn, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Rõ ràng biết hắn tới đưa thuốc cho nàng, nói không chừng chỉ là nhất thời nổi hứng, nhưng vậy mà trái tim của nàng lại vẫn sẽ bị cử động nhỏ này của hắn lay động.
A Thương chán ghét Tạ Hành Ngọc như vậy, đồng thời nàng càng thêm chán ghét chính mình như vậy.
Một giây sau, A Thương cầm lấy cái lọ sứ nhỏ trên bàn, ném ra ngoài cửa sổ.
Đồ của hắn, nàng không thèm.