A Thương cả đời có hai điều hối hận.
Một là yêu phải kẻ vô tình như Tạ Hành Ngọc, hai là gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn.
“Yêu nghiệt, nói, Cực Thiên Thạch ở đâu?”
Trên Tiên Hình Đài của Tiên Môn Tông, đất trời u ám, gió lạnh thấu xương, A Thương một thân bạch y nhuốm đầy máu tươi, bị treo trên đài.
Dưới đài là đông đảo đệ tử trong tông môn, trên đài là người của Chấp Mệnh Ty phụ trách hành hình nàng, còn có Thanh Ngọc chân nhân, người căm hận nàng thấu xương vì cho rằng nàng làm nhục ái đồ của ông ta.
Máu và nước mắt làm nhòa đi tầm nhìn, A Thương đau đớn đến mức tê liệt, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy ngoan cường vẫn hỏi với chút hy vọng cuối cùng: “Tạ Hành Ngọc đâu? Ta muốn gặp hắn.”
“Yêu nữ nhà ngươi còn muốn gặp Tạ sư huynh sao?” Một đệ tử dưới đài nghe nàng nói vậy, không khỏi tức giận mắng: “Nếu không phải tại ngươi, Tạ sư huynh hắn sao có thể…”
“Ngọc Nhi sẽ không gặp ngươi đâu.” Thanh Ngọc chân nhân cắt ngang lời muốn nói của tên đệ tử kia, lạnh lùng nhìn A Thương, trong mắt tràn đầy khinh miệt và coi thường: “Ta hỏi ngươi lần cuối, Cực Thiên Thạch ở đâu?”
A Thương cúi đầu, không nói nữa.
Nàng biết cho dù nàng có giải thích thế nào, những người này cũng sẽ không tin nàng, sẽ không tin nàng không cấu kết với ma tộc, càng không tin nàng không trộm Cực Thiên Thạch.
Thấy yêu nữ này vẫn nhất quyết không chịu nói ra tung tích của Cực Thiên Thạch, Thanh Ngọc chân nhân cũng không trì hoãn thêm nữa, liếc mắt nhìn người của Chấp Mệnh Ty bên cạnh.
Người của Chấp Mệnh Ty hiểu ý, cất lời: “Hành hình.”
Mười lăm đạo Thiên Lôi đánh xuống, đến giây phút cuối cùng trước khi hành hình, A Thương vẫn còn một tia hy vọng mong manh, hy vọng nhìn thấy bóng dáng bạch y kia.
Nhưng cho đến khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, nàng chỉ nhìn thấy từng tia sét đánh về phía mình, ngoài ra không còn gì khác.
Sau đó, theo lời đệ tử Tiên Môn Tông, bán yêu A Thương đã chết vào buổi trưa sau khi bị thi hành Lôi Hình.
Mười lăm đạo Thiên Lôi vốn không đủ để lấy mạng nàng, nhưng cho đến khi nàng hóa thành tro bụi trong mười lăm đạo Thiên Lôi đó, mọi người mới biết nội đan của nàng chỉ còn lại một nửa.
Chỉ còn lại một nửa nội đan, sao có thể chống đỡ nổi mười lăm đạo Thiên Lôi?
- - -
Khi A Thương còn nhỏ, nàng đã từng hỏi phụ thân, người chết sẽ xuống Hoàng Tuyền, vậy nàng là bán yêu thì sao? Sau khi chết nàng sẽ đi đâu?
Nàng nhớ phụ thân đã trìu mến xoa đầu nàng, ôm nàng vào lòng, sau đó chỉ lên bầu trời nói: “Thương Nhi của chúng ta lương thiện đáng yêu như vậy, sau này nhất định sẽ được lên Thiên giới, làm một tiểu tiên được người người kính ngưỡng.”
Đáng tiếc nàng là bán yêu, mang trong mình dòng máu nửa người nửa yêu, đừng nói là lên Thiên giới làm thần tiên, thân là bán yêu, nàng vừa bị người đời khinh thường vừa bị yêu tộc ghét bỏ, ngay cả việc tu luyện cũng luôn bị người đời khinh miệt.
Bán yêu muốn tu đạo thành thần, thật nực cười.
Nhưng sau khi chết, nàng mới biết được rằng bán yêu như nàng cũng giống như người thường, chết rồi đều phải xuống Hoàng Tuyền.
Hoàng Tuyền còn u ám và đáng sợ hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, biển máu mênh mông vô tận, ngay cả bầu trời Hoàng Tuyền cũng bị nhuộm đỏ như máu, trên bờ mọc đầy hoa Bỉ Ngạn đỏ thẫm.
Xung quanh đều là những người đã chết như nàng, lang thang trong Hoàng Tuyền, theo dòng người chậm rãi tiến về phía trước.
A Thương không biết mình đã lang thang trong Hoàng Tuyền bao lâu, cho dù nàng có đi thế nào cũng không thể nào đi ra khỏi Hoàng Tuyền, dần dần ý thức của nàng càng ngày càng mơ hồ, thỉnh thoảng tỉnh lại nhìn thấy những vong hồn cùng đi với mình đã đổi hết lượt này đến lượt khác.
Cho đến rất lâu rất lâu sau, nàng dường như đã trở lại nhân gian, trở lại một thị trấn nhỏ.
Nàng đã đánh mất rất nhiều ký ức, nhưng khi nhìn thấy thị trấn nhỏ đó lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, hình như nàng đã từng đến đây.
Từ xa, nàng nhìn thấy một nhóm người mặc áo trắng, nhìn thấy hoa văn quen thuộc trên quần áo của những người đó, A Thương cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nàng thực sự không thể nhớ nổi.
“Đi nhanh lên, nếu hôm nay không diệt trừ được tà tông ở thành An Châu này, nhất định sẽ lại bị chưởng môn trách phạt.” Nhóm đệ tử áo trắng vội vàng đi qua con hẻm.
“Hôm nay chưởng môn mang phu nhân đến thành An Châu, đã có phu nhân ở đó rồi, chưởng môn nhất định không rảnh mà trách phạt chúng ta đâu.”
Nghe nhóm đệ tử bàn tán xôn xao, không biết tại sao, A Thương chỉ còn lại một tia tàn hồn lại không nhịn được mà đi theo.
Nàng nhìn thấy nhóm đệ tử kia đã tiêu diệt không ít tà tông trong thành, trong đó có một thiếu niên kiếm pháp cực kỳ lợi hại.
Nàng nhìn thấy kiếm pháp đó có chút quen thuộc, nhưng lại không tài nào nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Bởi vì nàng đã là một hồn ma, nhóm đệ tử kia không nhìn thấy nàng, vì vậy A Thương cứ đi theo bọn họ như vậy suốt mấy ngày liền.
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, ngày thường nàng chỉ cần tỉnh táo một lúc là lại trở nên mơ mơ màng màng, nhưng sau khi đi theo nhóm thiếu niên này, nàng dường như càng ngày càng tỉnh táo hơn.
Nàng cũng dần dần nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, nàng tên là A Thương, là một bán yêu, từng là đệ tử của Tiên Môn Tông.
Hèn chi nàng nhìn thấy y phục bọn họ mặc có chút quen mắt, thì ra nàng và bọn họ từng là đồng môn.
Nhưng nàng không nhớ nổi mình đã chết như thế nào?
“Đã diệt trừ hết tà tông trong thành chưa?”
Ngay khi A Thương đang cố gắng nhớ lại lý do tại sao mình lại chết, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam lạnh lùng.
Rõ ràng nàng đã không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng khi nghe thấy giọng nói đó, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người nọ.
Người nọ một thân bạch y đứng giữa màn mưa, dáng người cao ráo, khí chất tao nhã, mái tóc dài được búi gọn bằng ngọc quan, dung mạo tuấn lãng, khí chất xuất trần, đặc biệt là đôi mắt phượng đẹp đẽ kia, trong veo lạnh lùng nhưng lại mang theo vài phần yêu mị câu hồn.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, A Thương theo bản năng thốt lên: “Tạ Hành Ngọc.”
Giây tiếp theo, nam nhân đứng dưới mái hiên kia như nghe thấy tiếng gọi của nàng, bất chợt quay đầu nhìn về phía nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, tất cả những chuyện cũ trong quá khứ, A Thương đều nhớ lại từng chút một.
Tạ Hành Ngọc…
Người này lại là Tạ Hành Ngọc…
Từng hình ảnh khi còn sống hiện lên trước mắt nàng như một thước phim tua chậm.
Tạ Hành Ngọc - đệ tử của Thanh Ngọc chân nhân Tiên Môn Tông, thiên sinh kiếm cốt, là người có thiên phú kiếm tu xuất chúng trong số các đệ tử trẻ tuổi, là kỳ tài kiếm tu tương lai, tiền đồ vô lượng.
Còn nàng, bán yêu hèn mọn trong miệng người đời, vì dùng thủ đoạn hèn hạ chuốc thuốc Tạ Hành Ngọc, cuối cùng gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn.
Mặc dù tất cả những chuyện này đều không phải do nàng làm, nhưng lần đầu tiên của hai người bọn họ vẫn đầy rẫy âm mưu và toan tính của người khác.
A Thương biết hắn cưới nàng không phải là bản ý của hắn, chỉ là bất đắc dĩ, nhưng nàng vẫn luôn kỳ vọng vào hắn, kỳ vọng hắn có thể nảy sinh tình cảm với nàng, dù chỉ một chút.
Nhưng cuối cùng người tự mình đa tình vẫn là nàng, Tạ Hành Ngọc đã có bạch nguyệt quang, sao có thể thích nàng, một bán yêu đột nhiên xuất hiện chứ.
Đôi mắt lạnh lùng của Tạ Hành Ngọc nhìn về phía màn mưa, dường như đang nhìn nàng, nhưng lại dường như không phải.
Nếu A Thương không phải đã hóa thành hồn ma, chỉ e nàng thật sự sẽ cho rằng hắn nhìn thấy nàng rồi.
Một bàn tay trắng nõn đặt lên cánh tay nam nhân, Tạ Hành Ngọc thu hồi tầm mắt, nhìn nữ nhân ngồi trên xe lăn, ôn nhu nói: “Để ta đẩy nàng vào trong.”
Giọng điệu dịu dàng đó, A Thương chưa từng được nghe qua.
Mưa càng lúc càng lớn, A Thương đứng giữa màn mưa, tận mắt nhìn Tạ Hành Ngọc đẩy nữ nhân trên xe lăn vào trong nhà.
Nữ nhân kia ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía nàng, nàng không nhìn rõ mặt mũi nữ nhân đó, nhưng nàng biết nữ nhân ngồi trên xe lăn kia nhất định là Thẩm Nguyệt Thanh.
Thanh mai trúc mã của Tạ Hành Ngọc, bạch nguyệt quang của hắn.
Thì ra, chưởng môn phu nhân mà nhóm đệ tử kia nhắc đến là Thẩm Nguyệt Thanh.
Cũng phải, nếu như không có nàng xen vào giữa hai người bọn họ, với thân phận là thanh mai trúc mã của Tạ Hành Ngọc, Thẩm Nguyệt Thanh đã sớm trở thành thê tử của hắn rồi.
Từ đầu đến cuối, A Thương nàng chỉ là người thứ ba chen chân vào mà thôi.
Bây giờ nàng đã chết, Tạ Hành Ngọc tự nhiên sẽ cưới người trong lòng hắn.
Một giọt huyết lệ trào ra từ khóe mắt, A Thương cuối cùng cũng biến mất trong màn mưa, không một tiếng động, không ai hay biết.