Năm 7 tuổi, ta nhập Liễu phủ, làm công việc đốt lửa, rửa rau trong phòng bếp.
Mùa hè bị lửa nung đến đầu đầy mồ hôi, mùa đông thì các ngón tay bị nước lạnh ngâm đến tê dại.
Năm 12 tuổi, phu nhân nhìn thấy ta, khen ta ngày càng xinh đẹp, còn đẹp hơn nhiều tiểu thư khuê các.
Ta ngượng ngùng cười, nói phu nhân quá lời. Phu nhân hỏi ta, có muốn đổi chỗ làm hay không?
Ta ngơ ngác.
Phu nhân lại hỏi, có muốn đi hầu hạ đại thiếu gia không?
Ta gật đầu.
Ta từng thấy đại thiếu gia, là nhân vật như vầng trăng trên cao. Phong tư đoan chính, văn chương uyên bác. Chuyện tốt như vậy mà lại rơi xuống đầu ta sao?
Phu nhân mỉm cười dắt ta đi, dạy ta quy củ hầu hạ thiếu gia.
… Thì ra là loại hầu hạ này. Ta mấy lần đỏ mặt.
Phu nhân vỗ vai ta:
“Hiện giờ Hành nhi chưa cưới thê tử, ủy khuất ngươi làm thông phòng, đợi sau này hắn cưới chính thê, ta sẽ làm chủ nâng ngươi làm thiếp.”
Ta gật đầu, trong lòng có chút mất mát. Thì ra là làm thiếp.
Vốn định tích đủ bạc chuộc thân rồi ra ngoài gả cho một người bình thường, xem ra không thành.
Chỉ tiếc khi đó ta còn nhỏ, không giỏi che giấu tâm tư. Đến nỗi hôm ấy thiếu gia đã nhìn ra sự mất mát trong mắt ta.
Trong ngày đầu tiên ta vào phòng hầu hạ, hắn liền cho ta một cái phủ đầu: “Ta không thích người quá đông, ngươi ra ngoài cửa đứng canh đi.”
Đông chí giá rét, ta ngồi trước cửa phòng thiếu gia suốt một đêm. Lạnh đến răng va lập cập, tứ chi cứng ngắc. Còn không bằng ở phòng bếp rửa rau.
Ta cúi đầu rơi lệ. Nước mắt nóng hổi, rát cả mặt. Chỉ đành cắn răng ép chúng quay trở lại.
Ngày hôm sau, hắn mở cửa, khoác bộ hồ cừu dày cộp, cười híp mắt nhìn ta: “Cho ngươi làm nha hoàn thì làm nha hoàn, cho ngươi làm thiếp thì làm thiếp, muốn làm thiếu phu nhân, cũng phải xem ngươi có xứng hay không, phải không?”
Thiếu phu nhân? Ta chưa từng dám nghĩ. Người như ta, nào dám vọng tưởng?
Điều ta cầu chẳng qua chỉ là một thân tự do, đường đường chính chính gả cho một người bình thường mà thôi. Ta dần lớn lên, nhưng thiếu gia vẫn không đụng vào ta.
Bằng hữu hỏi hắn: “Giữ bên mình một nha hoàn xinh thế này, sao còn phải đi tìm thanh lâu?”
Thiếu gia bĩu môi: “Trên người toàn mùi dầu mỡ phòng bếp, ta ngại bẩn, còn khiến ta khó ngửi.”
“So với Mẫu Đan cô nương dịu dàng nhu thuận thì kém xa.”
“Ngươi nếu thích nàng, ta tặng luôn cho ngươi đó?”
Những lời này bị ta nghe thấy. Ta vốn không có tư cách giận, nhưng thiếu gia vẫn đến đỡ ta.
“Ngươi tuy không đẹp bằng Mẫu Đan, tính tình cũng không thú vị bằng nàng ta, nhưng ngươi làm điểm tâm ngon hơn nàng ta nhiều!”
Ta bưng khay bánh hạt dẻ vừa làm, tay run lên, suýt chút nữa làm rơi.
“Ê!” Thiếu gia đỡ lấy khay.
“Ta còn chưa ăn đâu, sao lại ném rồi?”
Ta không nói gì, chỉ nặng nề đặt khay bánh xuống bàn.
Thiếu gia từ trong ngực lấy ra một túi hương ném lên bàn: “Đừng giận nữa, cái này cho ngươi.”
Ta nhìn túi hương, không động đậy.
“Hôm qua ta đặc biệt ra Đông phố mua cho ngươi đó.”
Hắn lừa ta.
Thứ hắn đặc biệt mua ở Đông phố là cây trâm ngọc cho thiếu phu nhân tương lai. Chưởng quầy không có bạc lẻ, mới tặng thêm một cái túi hương cho hắn.
Nhưng thiếu gia chịu cúi đầu để dỗ ta, đã là đại ân.
Nếu ta còn không biết điều, hắn tự có trăm ngàn cách khiến ta nhục nhã.
“Xuân Dung!”
Đêm khuya, ta đang dưới ánh nến khâu lại áo ngủ của thiếu gia. Hạ quản gia gọi một tiếng, suýt nữa ta đâm vào tay mình.
Chiếc áo ngủ này là quà tương lai thiếu phu nhân tặng hắn, ý nghĩa bất phàm, chẳng may bị rách một góc.
Thiếu gia bắt ta phải vá cho tốt, nếu không sẽ bán ta cho bọn buôn người.
Ta không giỏi nữ công.
Thiếu gia chỉ là mượn cớ để ta ít xuất hiện trước mặt hắn mà thôi.
“Ai da! Xuân Dung! Đừng vá nữa, khỏi cần vá rồi!”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi quản gia: “Sao lại vậy?”
Quản gia lau mồ hôi: “Đại thiếu gia đem ngươi thua cho Tạ gia tiểu công tử rồi!”
Chiếc kéo trong tay ta rơi xuống đất, vang một tiếng “choang”.
Thiếu gia mạnh miệng lập giấy, nếu hoa khôi kia không chịu uống rượu hắn mời, sẽ đem nha hoàn Xuân Dung bên người tặng cho Tạ gia tiểu thiếu gia.
Hoa khôi kia chẳng những đẩy ly rượu của hắn, còn giơ chân đá hắn một cái. Đá đến mức hắn lạng lạng.
Ngay lập tức, hắn phải người tới lấy khế của ta. Quản gia mặt đầy ý cười.
Thiếu gia không thích ta, cả phủ đều biết. Hôm nay hắn đem ta tống đi, mọi người đều chờ xem trò cười của ta.
“Mau theo ta đến Tạ gia, thiếu gia đang giục đó!”
Đi thì đi.
Hầu hạ ai mà chẳng như nhau?
Ta từ dưới gối lấy ra một túi nhỏ, bên trong là năm lượng bạc mà ta tích góp bao năm. Dù đã tích nhiều năm, vẫn chưa đủ tiền chuộc thân.
Đành phải sang Tạ gia mà tiếp tục tích góp vậy.
Trước khi ra cửa, ta quay đầu nhìn đại phủ này một lần. Rồi theo sau ngọn đèn lồng trong tay quản gia, bước trên con đường đến Tạ gia.
Đến Tạ gia thì trời đã khuya.
Tạ gia tiểu thiếu gia say khướt đã bị lôi về, đang run rẩy quỳ trong viện.
Trong tiền sảnh, có một nam tử trông lớn tuổi hơn đứng đó.
Quản gia tiến lên quỳ xuống:
“Tạ tiểu gia, thiếu gia chúng ta đã đem nha hoàn Xuân Dung cùng thân khế của nàng đến đây!”
Tạ gia tiểu thiếu gia run lên, không dám nhúc nhích.
Nam tử được gọi là “tiểu thúc” lạnh giọng: “Đây chính là cái ngươi nói ngoài uống rượu ra thì chẳng làm gì khác?”
Tiểu thiếu gia ngẩng đầu: “Tiểu thúc, ta—”
Nam tử kia nhìn ta và quản gia: “Cháu ta hồ đồ, làm phiền nhị vị rồi, xin mời quay về.”
Quay về sao được.
Nếu Liễu Hành thấy ta, hắn sẽ tưởng ta mặt dày không chịu đi.
Hắn trước giờ luôn nghĩ ta như vậy.
Quản gia khó xử.
Ta cầm thân khế của mình, nhét vào tay vị tiểu thúc kia:
“Đã là đánh cược thì phải nhận thua, từ nay Xuân Dung là người Tạ gia. Trước kia ở Liễu gia ta làm qua đủ việc, tay chân lanh lẹ, tùy ý chủ tử sai khiến.”
“Hà quản gia, ta nếu theo ngươi trở về, chỉ sợ thiếu gia sẽ trách ngươi làm việc bất lực.
Dù sao thiếu gia cũng chẳng cần ta, ngươi hãy trở về giao phó đi!”
Không ai để ý đến ta, ta co mình ở góc tường, tạm bợ qua một đêm.
Tạ gia tiểu thiếu gia thì quỳ suốt một đêm trong viện.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn chạy đi cầu xin tiểu thúc, muốn đòi ta làm thông phòng.
Kết quả đương nhiên là bị mắng một trận thê thảm, còn bị đuổi ra ngoài.
Hắn lại còn bị cấm túc.
Tạ gia không có nhiều hạ nhân, ta không biết phải làm gì, cũng chẳng biết nên hỏi ai.
Thấy trong viện có mấy cây hoa gần như sắp chết khô, ta bèn gánh hai thùng nước tưới xuống đất, lại cắt tỉa mấy cành.
Tạ đại nhân mặc quan bào chuẩn bị ra ngoài, khi đi ngang qua ta, liền đưa cho ta một tờ giấy:
“Tạ gia không cần nhiều người hầu đến vậy, nếu ngươi không muốn về Liễu gia, thân khế này ta trả lại cho ngươi, ngươi đi đi.”
Ta cúi đầu, không nói gì.
“Năm lượng bạc này ngươi cầm lấy, coi như tiền công.” Hắn lại đưa cho ta một cái túi, “Cảm ơn ngươi đã chăm sóc hoa cỏ.”
Ta không nhận:
“Tạ đại nhân, ta trên người không có tiền, ra ngoài cũng không nơi nương tựa, có thể để ta ở lại được không?”
Chỉ cắt tỉa mấy nhánh cây mà cho ta hẳn năm lượng bạc.
Ta ở Liễu gia bao nhiêu năm, cũng chỉ tích góp được vỏn vẹn năm lượng.
Tạ gia là nơi tốt.
Ta muốn tích thêm chút tiền rồi mới đi.
Hắn trầm mặc một lát:
“Tùy ngươi.”
Cứ như vậy, ta ở lại Tạ gia.
"Tạ đại nhân là quan, làm quan ở chức gọi là Hộ bộ lang trung.
Ta nói:
“Ồ, lang trung, là xem bệnh cho người phải không?”
Tạ thiếu gia liền cười nhạo ta:
“Không phải đâu!”
Ta chống cằm:
“Người bị cấm túc đến khi nào?”
Hắn lộ vẻ khổ sở:
“Một tháng.”
Sau đó lại cười hì hì:
“Sao vậy, nhớ thiếu gia nhà người rồi, muốn ta đưa người đi tìm hắn không?”
“Không nhớ.” Ta lắc đầu, bổ sung: “Hiện giờ người mới là thiếu gia nhà ta.”
Tiểu thiếu gia rất đắc ý, ghé sát lại:"
“Gọi thêm lần nữa nữa ta nghe xem”
“Gọi gì?”
"Thiếu gia nhà ta đó!” Tiểu thiếu gia vẻ mặt say mê: “Trước kia Liễu Hành thường than phiền, nói nương hắn tìm cho hắn một đầu bếp chỉ biết nấu nướng, làm điểm tâm làm thông phòng, cả ngày buồn chán vô cùng, nhưng ta thì lại thích người như vậy, vừa xinh đẹp vừa biết nấu ăn cho ta!”
Hắn muốn kéo tay ta, bị ta gạt ra.
“Tiểu thúc người chưa từng nói phải để ta hầu hạ người.”
Ta không để ý đến hắn nữa, đi pha trà cho Tạ đại nhân.
Tạ đại nhân uống trà ta pha, thuận miệng khen:
“Không tệ.”
Ta muốn giúp hắn mài mực, hắn từ chối.
Ta muốn giúp hắn rửa bút, hắn vẫn từ chối.
Ta gãi gãi đầu.
Hắn chẳng buồn ngẩng lên nhìn ta:
“Nếu không có việc gì làm, thì đi mua ít hạt giống hoa về, trồng trong viện đi.”
"Hắn đưa cho ta một nắm bạc vụn.
Ta cầm bạc, hớn hở chạy ra cửa.
Thẳng tiến đến mấy cửa hàng hoa ngoài chợ.
Trước kia khi còn ở Liễu phủ, ta cũng thích trồng hoa.
Nhưng Liễu Hành không cho, nói hoa ta trồng toàn là loại hoa dại hèn kém, chẳng lên nổi bàn tiệc tao nhã.
Trồng trong viện chỉ làm mất mặt Liễu gia hắn.
Nhưng tiền tháng của ta ít ỏi, đâu mua nổi giống quý hiếm.
Vì thế liền không trồng nữa.
Hiếm khi Tạ đại nhân lại chủ động nhắc đến chuyện này.
Còn cho nhiều tiền đến vậy.
Chỉ là không biết hắn thích hoa gì, chi bằng mua nhiều loại về, để hắn chọn lựa.
“Thiếu gia, ngài xem chậu mẫu đơn này thế nào? Cao quý rực rỡ, Tống tiểu thư nhất định sẽ thích.”
Giọng này quen lắm.