Thẩm Trang Nhi thực tâm thất vọng, lặng lẽ ngồi nơi giường La Hán, hồi lâu mới hồi thần lại. Nàng ngẩng đầu nhìn ra màn lụa lay động trong gió, tâm trí như phiêu đãng tận nơi phương xa.
“Trừ điều đó ra, còn cần lưu tâm thêm những điều gì nữa chăng?” – nàng khẽ cất lời, tựa như tín nữ đứng trước thần điện, không dám sơ suất, chỉ sợ phạm vào điều gì kiêng kỵ, ảnh hưởng tới sinh linh bé nhỏ chưa thành hình.
Dung Dung dịu giọng mà giảng giải, nàng mỗi điều đều khắc cốt ghi tâm, nét mặt vô cùng chăm chú, chẳng khác chi một người mẹ đầy ân cần đang dốc lòng gìn giữ mầm sống trong mình.
Nàng thực sự đã để tâm quá nhiều đến đứa nhỏ ấy. Hài tử năm đó từng ở trong bụng nàng suốt hơn sáu tháng, nàng vĩnh viễn chẳng thể quên khoảnh khắc lần đầu tiên cảm nhận được một cước đá nhẹ nhàng ấy – bàn tay đặt trên bụng bỗng truyền đến một rung động, như dòng nước ấm len lỏi khắp thân thể, xua tan mọi lạnh lẽo tận đáy lòng.
Đó là khi Chu Khiêm đã rời đi, nàng đơn độc đối diện vô vàn đêm mưa gió, chỉ có sinh mệnh bé nhỏ kia là nơi ký thác duy nhất.
Dẫu cho đến nay, mỗi lần hồi tưởng, khoé môi nàng vẫn khẽ cong lên như chưa từng trải qua thương tổn. Khi ấy, nàng từng mơ hồ nghĩ, đứa bé ấy hẳn sẽ là tiểu tử nghịch ngợm, chẳng giống nàng, cũng chẳng giống Chu Khiêm, nhưng hẳn sẽ mang trong mình ánh sáng của tiểu thái dương – đủ để sưởi ấm cả phủ đệ lạnh lẽo này.
Dung Dung quả chẳng sai lời. Năm ngày sau, nguyệt sự kéo đến. Thẩm Trang Nhi tuy có chút thất vọng, nhưng nàng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nên cũng an nhiên đối diện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play