Tiếng mõ canh ba khẽ gõ, âm thanh trầm đục tựa xé toang màn đêm tĩnh mịch. Mưa lớn như trút nước, đổ ào ạt lên mặt đất lạnh lẽo.

Cung thành nguy nga lặng yên đứng giữa cơn giông gió, sừng sững chẳng hề lay chuyển. Chỉ có Khôn Ninh cung, bức rèm châu trước điện khẽ lay động trong gió, như gương mặt u ám của đêm tối giận dữ gào thét.

Một luồng gió lạnh len qua khe cửa cung khép hờ, rít qua hành lang vắng. Trong chính điện, giữa tiếng pháo mừng nổ rền ngoài kia, Thẩm Trang Nhi chợt mở bừng đôi mắt.

Lớp màn lụa dày che khuất ánh sáng, chỉ còn ánh đèn leo lét phủ mờ khắp gian điện. Bàn tay trắng muốt gầy gò lần chạm lấy mép giường, nàng gắng gượng ngồi dậy, thần sắc hoang mang như chưa thoát khỏi cơn mê.

Ánh mắt dừng lại nơi ô cửa sổ mờ ảo, trong lòng trỗi dậy một tia bất an, nàng khẽ hỏi:

— "Lưu Hà... bên ngoài là tiếng gì thế?"

Nữ quan đang quỳ bên bếp than, đôi mắt đỏ hoe, khóe miệng mím chặt. Nghe giọng nàng vang lên, cổ họng như nghẹn lại, một lúc lâu mới nức nở thành lời:

— "Bẩm nương nương... là tiếng pháo mừng khi bệ hạ nghênh đón tân phi vào cung..."

Một tiếng “oanh” nổ tung trong đầu Thẩm Trang Nhi. Nàng ngừng thở, bàn tay yếu ớt quờ quạng khắp giường tìm điểm tựa, giọng run rẩy hỏi:

— "Là ai... người nào?"

Không biết từ bao giờ, ánh mắt nàng đã không còn rõ ràng nữa. Trước mắt chỉ toàn là một mảng hư ảo mờ mịt.

Lưu Hà nhìn tròng mắt mông lung của nàng, trái tim đau nhói, bật khóc thành tiếng:

— "Là đại tiểu thư phủ Thủ phụ... Vương Sanh cô nương... Bệ hạ phong nàng làm Quý phi..."

Thẩm Trang Nhi ngẩn người, nước mắt từng giọt lặng lẽ chảy dài nơi khóe mi. Nỗi xót xa tích tụ bao năm phút chốc trào dâng, như giọt nước cuối cùng rơi xuống chiếc chén đầy.

— "Thì ra... là nàng... Cuối cùng, vẫn là cưới nàng..."

Mọi hy vọng cuối cùng đã bị moi rỗng. Trái tim như căn phòng hoang vắng mùa đông, gió lạnh ào ào lùa qua, tê tái đến tận cốt tủy. Nàng nhắm mắt lại, ngã đầu vào gối, chẳng buồn chống đỡ thêm nữa.

Nàng đã chẳng còn nhớ rõ mình gả cho Chu Khiêm bao nhiêu năm. Chỉ nhớ một buổi chiều xuân năm nào, nơi đường làng xa xôi, chàng thiếu niên áo trắng như ngọc từ ánh hoàng hôn bước đến, giữa mày sáng ngời như ánh trăng đầu núi, làm nàng trầm luân trong một ánh mắt ấy, vĩnh viễn chẳng thể rút ra.

Khi thánh chỉ ban xuống, nàng chưa từng nghĩ bản thân lại được gả cho vị hoàng tử thứ bảy không được sủng ái. Nhưng trong mắt nàng, chàng vẫn là ngọn núi sừng sững, là ánh trăng sáng giữa trời. Nàng mang theo cả một trái tim đầy ắp niềm vui gả vào vương phủ, học cách thu mình, học dáng vẻ nhu mì của một tiểu thư khuê các, rửa tay làm canh, tận tâm chăm sóc sinh hoạt thường nhật cho chàng. Ba năm, như một ngày.

Ba năm sau, chiến sự bùng nổ, triều đình chìm trong gió máu, chàng bị điều về đất phong Ung Châu. Nàng quyết lưu lại kinh thành đầy hiểm nguy, thay chàng tiếp khách, làm vật cầm cố. Mắt lạnh thị phi, đắng cay tủi nhục, nàng đều một mình gánh vác. Hài nhi của bọn họ, cũng mất đi trong thời điểm đó.

Máu tràn từ thân thể, đứa bé chưa kịp thành hình đã theo máu mà rơi xuống. Nàng hộc máu ngất đi, từ đó thân thể hao mòn, vĩnh viễn không thể sinh nở. Đôi mắt cũng hỏng mất từ những đêm mưa gió trông ngóng – nàng ngồi bên song cửa, từng đêm mong ngóng chàng vượt thiên quân vạn mã quay về cứu lấy nàng.

Hai năm sau, chàng trở lại… còn nàng thì đã không gượng dậy được nữa.

Mắt mờ, chẳng nhìn rõ gương mặt từng khiến lòng nàng đắm say. Cũng chẳng cảm nhận được ánh mắt dịu dàng nào từ chàng – dù là một tia nhỏ nhất.

Nàng không hận chàng nạp phi, bởi nàng đã chẳng còn khả năng sinh nở, mà giang sơn thì cần người kế thừa.

Nàng chỉ hận—sáu năm qua, nàng đem trọn ái tình dâng hiến, cùng chàng vượt qua bao mùa hoa rơi lá đổ, đồng hành giữa máu lửa đao binh… vậy mà suốt quãng thời gian đó, trong mắt chàng chưa từng hiện một tia ôn nhu.

Tưởng chàng vốn là người lãnh đạm, nhưng đến khi tận mắt thấy chàng mỉm cười dịu dàng cùng Vương Sanh nói cười, nàng mới hiểu… chẳng qua, trong lòng chàng chưa từng có nàng.

Một đoạn tình si, cuối cùng là gửi nhầm người.

Hơi ấm chầm chậm rút khỏi thân thể hao gầy. Trước mắt hiện lên một vùng ánh sáng trắng. Trong ánh sáng đó, là nàng thuở còn thơ ngây – tóc cột nơ hồng, cười đùa bên tỷ muội, trốn sau lưng huynh đệ chơi trốn tìm.

Thì ra, nàng cũng từng rực rỡ như đóa hoa đầu mùa, từng ngông cuồng mà rạng rỡ như thế.

Ngay trước khi ý thức tan biến, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm của bình phong, có một bàn tay ấm áp vươn tới, nắm chặt lấy nàng. Là ai? Không còn quan trọng nữa…

Nàng mệt rồi… nên nghỉ ngơi một chút thôi…




Một giấc mộng thật dài, thật sâu. Trong cơn mê man, như có ngọn núi lớn đè nặng nơi ngực, hơi thở nghẹn lại, từng cơn sóng dữ ập đến như cuốn nàng chìm vào tận đáy vực.

Bỗng nhiên—nàng mở choàng mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play