Ninh gia đã rời đi trước. Vương phu nhân lên xe ngựa, cởi bỏ chiếc Vũ Thường ướt mưa, thong thả ngồi chờ trượng phu. Nàng liếc mắt nhìn về phía tiệm áo mưa nhỏ dưới sơn môn, trong lòng như chợt lóe một ý niệm. Do dự giây lát, nàng ra hiệu gọi đến một gã sai vặt tâm phúc – người được mang theo từ phủ mẹ đẻ, tuyệt đối trung thành – ghé tai dặn nhỏ:
“Ngươi đi đến tiệm áo mưa, mua hết toàn bộ số Vũ Thường còn lại. Đợi lát nữa, đem phân phát cho đám khách hành hương nghèo đang tụ lại ngoài quảng trường.”
Gã sai vặt chỉ nghĩ phu nhân nhà mình thiện tâm, muốn tích chút tiếng thơm nhân đức, liền vui vẻ lĩnh mệnh, bung dù bước vào mưa lớn.
Bên trong xe, Vương phu nhân buông rèm, vừa dùng khăn chà lau vết nước mưa trên cổ tay, vừa khẽ hừ lạnh một tiếng.
Tỳ nữ thân cận của nàng – người đã theo hầu từ nhỏ – hiểu ngay tâm ý, thấp giọng cười nói:
“Phu nhân, ngài đây là muốn thu hết Vũ Thường để để kia vị vương phi không còn gì dùng, phải không?”
Vương phu nhân quét mắt một cái, lạnh nhạt:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play