Sau một phen ân ái triền miên, Thẩm Trang Nhi chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi đến mức không còn chút khí lực, thắt lưng đau ê ẩm như sắp đứt đoạn. Khi mọi thứ kết thúc, nàng ngẩng đầu nhìn người nam nhân trước mặt – dáng người cao lớn thẳng tắp, xiêm y chỉnh tề không nhiễm một hạt bụi, thần sắc vẫn lạnh nhạt như xưa, chỉ là nơi đáy mắt còn ẩn hiện tia hừng hực chưa tắt.
Toàn thân nàng như bị rút hết xương cốt, chỉ mong có thể lập tức ngã xuống giường mà ngủ, tiếc rằng thân thể dính nhớp không dễ chịu chút nào, cổ họng cũng khô khốc. Nàng bèn lết thân xuống giường, rón rén mang giày. Chu Khiêm thấy vậy toan đỡ nàng, lại bị nàng nghiêm mặt đẩy ra:
“Không cần, thiếp có thể tự mình.”
Nàng tiện tay khoác lấy chiếc trường sam mỏng đặt bên mép giường, lê bước đến bên cửa sổ rồi ngồi phịch xuống, rót một chén trà lạnh đưa lên miệng giải nhiệt.
Chu Khiêm cũng theo nàng lại gần, ngồi xuống bên giường. Ánh đèn hành lang xuyên qua song cửa chiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn, khiến hàng mi dài như mực cũng ánh lên màu lạnh. Hắn nâng ấm trà, chậm rãi rót một chén cho mình, nước trà thanh mát trượt qua cổ họng, lạnh buốt như nước hồ sương sớm.
Gương mặt hắn vẫn bình thản, không nhìn ra nửa phần xúc cảm.
Thấy nàng chẳng đoái hoài gì tới mình, hắn liền mở lời:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT