Sau khi ổn định tại Võ Uy thành, Thẩm Trang Nhi bắt đầu để tâm xây dựng nơi này thành một cứ điểm trọng yếu. Nếu nơi đây được củng cố vững vàng, từ Nam chí Bắc, đường thương mậu sẽ thuận lợi thông suốt. Mai sau, nàng có thể dựa vào cứ điểm này mà buôn bán da thú, lông cừu với người Mông Ngột, rồi vận chuyển hàng hóa về bụng Đại Tấn.
Ngày thứ năm tại Võ Uy, nàng đã nhắm được một kho hàng rộng rãi, nằm ở vị trí đắc địa giữa lòng thành. Bạc đã có, đất cũng đã thuê, chỉ thiếu người tin cẩn để trông coi. Long Thương tiêu cục tại Võ Uy cũng có chút nhân mạch. Tuyên Theo chủ động đề xuất:
“Nhà ta tại Võ Uy có phân cục, chừng ba vị quản sự. Chi bằng để một người tới giúp quận chúa trông coi kho hàng? Lại thuê thêm mấy nhân thủ thật thà, có người ta để mắt đến, cũng không lo đại loạn.”
Thẩm Trang Nhi tuy cảm kích, nhưng vẫn không yên tâm. Nếu để người của Tuyên Theo tham dự, vừa mang ơn người, lại khó lòng kiểm soát kho hàng. Nếu không nắm quyền hoàn toàn, chẳng khác nào dâng áo cưới cho kẻ khác. Nàng tuyệt không phải người làm chuyện ngốc như vậy.
Tạm thời gác lại việc ấy, nàng lưu trú tại khách điếm, trước tiên mua một mớ hương liệu thượng hạng, ký gửi tại Long Thương tiêu cục. Rồi nghe nói phía Tây thành có vài tiệm đồ cổ bán vật phẩm quý hiếm từ Tây Vực, nàng liền hứng thú mang theo Tiểu Ngũ cùng thị tỳ dạo một vòng.
Nào ngờ nửa đường, một đội binh mã từ xa phóng ngựa ào ào lướt tới, bụi mù cuốn lên như vũ trụ quay cuồng, khiến cả đoàn sặc đến hoa cả mắt, loạng choạng té ngã.
Một thân y phục sạch sẽ phút chốc hóa thành tro bụi. Bốn người mặt mày xám xịt, chẳng khác nào mới chui từ hầm bùn ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT