Tin tức lan truyền khắp nơi, Hoàng hậu cũng vội vàng tiến điện cầu xin tha tội. Dẫu sao, nàng đã dưỡng dục Lục hoàng tử suốt bao năm, tình mẫu tử đâu dễ đoạn tuyệt. Hoàng đế thoáng trầm ngâm, tựa như đang giằng co giữa lý trí và cảm tình.
Đúng lúc ấy, Chu Khiêm liếc mắt ra hiệu, lập tức có một vị ngự sử bước ra giữa đám quan lại, giọng dõng dạc vang lên:
“Bệ hạ, năm xưa tiên hoàng lập nên đại nghiệp, tuy ban đầu là thuận theo lòng người mà lên ngôi, song lại chịu tiếng bàn tán, dị nghị không dứt. Thần cho rằng nguyên nhân chính là bởi lúc xử trí Trần gia, tiên hoàng ra tay chưa đủ quyết liệt, không thể dẹp yên lòng người."
“Thần khẩn thỉnh Bệ hạ suy xét! Trần gia dù xuất phát từ tâm tư gì, cũng là hành thích quân vương – tội lớn tày trời không thể dung thứ. Hành vi ấy chẳng những làm hoen ố danh dự tiên hoàng, mà còn gián tiếp khiến người uất ức mà băng hà. Nay nếu Bệ hạ muốn dập tắt lời đồn đãi thiên hạ, chi bằng hãy đền bù nỗi bất công năm ấy, dựa theo quốc pháp mà xử trí kẻ thí quân, rửa sạch thanh danh cho tiên hoàng.”
Một câu vừa dứt, khắp điện lặng ngắt như tờ.
Tất thảy đều hiểu, năm đó tiên hoàng dung thứ Trần gia, lại còn để lại dư nghiệt. Về sau, thậm chí ép hoàng đế cưới nữ nhi Lý thị làm hậu. Nếu nay xử lại vụ án Trần gia, e rằng cả Lý gia cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Lý Khánh Nghi nghe đến đây, cả người như nhũn ra, suýt ngã quỵ trước điện. Vốn tưởng có thể toàn thân thoái lui, nào ngờ Chu Khiêm lại đánh vào điểm đắc ý nhất của hắn – đúng là một chiêu tương kế tựu kế, rút củi đáy nồi đầy hiểm độc!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT