Chu Khiêm muốn, kỳ thực chỉ là nàng – Trang Nhi. Nhưng điều ấy, Thẩm gia không thể nào cho được. Đã là như vậy, ân tình này chẳng dễ mang, mà cũng chẳng cách gì hoàn toàn trả sạch.
Nửa đêm canh sâu, Thẩm Trang Nhi vẫn thiêm thiếp mê man, thỉnh thoảng ho khan từng tiếng khẽ đứt quãng, thân thể mềm nhũn, chẳng có lấy chút sức sống.
Các tỳ nữ thay phiên canh giữ bên giường, cho đến lúc sắc trời hửng sáng, Đinh di nương mới lặng lẽ bước vào, cách tấm rèm châu, khẽ liếc nhìn tình trạng trong phòng. Bà nhẹ nhàng kéo Nghe Vũ ra ngoài, giọng nhỏ nhẹ:
“Ngươi đi nghỉ chút đi, nơi này để ta trông chừng.”
Lưu Hà và Nghe Vũ suốt đêm không chợp mắt, đều đã rệu rã. Hách ma ma đã thay cho Lưu Hà, nay đến lượt Đinh di nương thay phiên Nghe Vũ.
Nghe Vũ dụi mắt, lơ mơ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh dương rọi thẳng, chói đến hoa mắt. Đôi mắt nàng đã sưng đỏ, đầu óc như ngâm trong nước. Ngáp một cái, nàng hỏi nhỏ:
“Nô tỳ nghe nói lão gia đã hồi phủ? Di nương không đến hầu hạ lão gia sao? Nếu vậy, vẫn nên để nô tỳ ở lại trông chừng thì hơn…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT