Trong lòng Thẩm Trang Nhi dâng lên từng đợt sóng nóng bừng, song nét mặt lại chẳng hề dao động, khẽ hành lễ thỉnh an phụ thân rồi an ổn ngồi xuống chiếc ghế gấm đối diện.
“Phụ thân gọi nữ nhi, chẳng hay có điều chi chỉ giáo?”
Thẩm Du hơi có vẻ ngập ngừng. Ông xưa nay ít khi để tâm chuyện hậu trạch, nay đột nhiên mở lời, nhất thời chẳng biết bắt đầu từ đâu. Sau một thoáng trầm mặc, ông đưa tay đẩy chiếc hộp gấm trên án thư đến trước mặt nàng, trầm giọng nói:
“Con đã hồi phủ, lại là trưởng nữ đích xuất tam phòng, từ nay về sau, chuyện hậu viện liền giao cho con thay ta chưởng quản.”
Từ sau khi mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân chưa từng tục huyền, bên cạnh chỉ nạp hai vị di nương làm bạn. Đinh di nương ổn trọng, Văn di nương đoan trang, việc trong ngoài của tam phòng vẫn luôn do đinh di nương xử trí, chuyện lớn mới đưa lên nhị bá mẫu Tào thị phán đoán.
Thẩm Trang Nhi liếc nhìn chiếc hộp gấm kia. Vẫn là chiếc hộp nàng từng giao lại cho đinh di nương lần trước. Phụ thân bổng lộc chẳng nhiều, tam phòng nếu không nhờ nàng chu cấp, sợ rằng cũng khó mà xoay sở.
Nhưng nàng chưa từng mong bị trói trong nội viện cả đời. Nàng muốn bước chân ra ngoài, nhìn ngắm thiên hạ. Bèn đứng dậy, nhẹ nhàng hành lễ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT