“Vào đi.”
Chu Khiêm trầm ổn bước vào, chẳng ngẩng đầu, liền quỳ xuống hành lễ, đem toàn bộ việc tế lễ ngày hôm qua cùng tình hình triều sự sáng nay tường tận bẩm báo. Hoàng đế nghe xong, không đáp lấy một lời, chỉ nhàn nhạt chuyển chủ đề:
“Chuyện của Vương Sanh, Vương Khâm tâu xin đưa nàng về quê quy y cửa Phật, đời này sẽ không rời khỏi từ đường. Vương Khâm là người trẫm tín nhiệm lâu năm, là thủ lĩnh các quan trong triều, mặt mũi này – không thể không cho. Lát nữa, ngươi sai người thả nàng.”
Chu Khiêm cúi đầu đáp: “Thần tuân chỉ.”
Mấy ngày nay, hắn tuy không ra mặt nhưng cũng chưa từng làm khó Vương Sanh. Một cô nương bị đưa vào nơi như Đông Xưởng, một khắc đã chịu đủ khổ, danh tiết tan tành, cũng coi như báo ứng. Nếu còn không buông, chẳng khác nào tự đẩy mình vào thế đối đầu.
Bên trong còn có Lâm tần, Chu Khiêm không tiện nán lại lâu, liền cáo từ ra khỏi Ngự Thư Phòng, thuận tay giao cho Lưu Cẩn việc thả người.
Hắn vừa định bước xuống bậc thềm, thì từ phía sau vang lên một giọng nữ mềm mại:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT