Một người phụ nữ mặc sườn xám màu trơn từ trên lầu bước xuống, mỗi cử chỉ đều toát lên khí chất của một mỹ nhân cổ điển. Thời gian dường như chưa từng để lại dấu vết trên gương mặt bà, ngược lại còn lắng đọng lại một nét quyến rũ đặc biệt. Ngũ quan của bà có vài phần giống Vân Lạc, khiến anh có cảm giác như đang nhìn thấy Vân Lạc của hai mươi năm sau.
"Mẹ."
Lục Cần Vũ gọi một tiếng rất tự nhiên, không hề có chút căng thẳng nào của lần đầu gặp mẹ vợ, có lẽ là vì ngũ quan của bà và Vân Lạc quá giống nhau.
"Hừ, con bé có biết cậu gọi tôi như vậy không?"
Khóe miệng Lâu Hề Lương nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn Lục Cần Vũ có phần sắc bén, hoàn toàn khác hẳn với vẻ dịu dàng, duyên dáng lúc mới gặp.
"Biết hay không thì mẹ vẫn là mẹ của cô ấy, là mẹ vợ của con mà?"
Lục Cần Vũ không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, đối diện với ánh mắt của Lâu Hề Lương, khóe miệng vẫn giữ nguyên độ cong. Lời nói tuy khéo léo nhưng giọng điệu lại không hề nịnh bợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play