Thấy cô tức giận đúng như dự đoán, Hoắc Oánh cười lạnh trong lòng.
'Đồ ngu, đám người nhà họ Khương này đều bị chiều hư, chịu không nổi một chút kích thích, chỉ cần chọc một cái là lao ra cắn người, đúng là một con chó ngoan. Bây giờ mình đã vào được nhà họ Khương như ý muốn, nhất định phải nắm lấy cơ hội, nếu có thể gả cho thiếu gia nhà họ Khương, mình sẽ là chủ mẫu tương lai của nhà họ Khương, sau này sẽ không ai dám bắt nạt mình nữa.'
Cô cúi đầu, giấu đi tâm tư của mình rồi mới ngẩng lên nhìn Khương Mộng Lỵ.
"Mộng Mộng, cậu chưa ăn tối, chắc bây giờ đói rồi phải không! Có muốn bọn tớ đi lấy đồ ăn cho cậu không?"
"Cậu nói tớ mới thấy hơi đói. Cậu bị thương rồi, để Cần Cần đi lấy đi! Lấy nhiều một chút, hai cậu cũng chưa ăn mà! Đúng rồi, Cần Cần, ông nội bây giờ không cho tớ ra ngoài, cậu tiện thể xem giúp tớ anh Lục và con tiện nhân kia thế nào rồi."
Khương Mộng Lỵ xoa bụng, lại nghĩ đến anh Lục yêu dấu của mình đang chăm sóc người phụ nữ khác, cô lại càng tức giận.
"Được, tớ biết rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT