Nguyễn Tiểu Huy làm thám tử tư đã sáu năm. Anh từng nhận việc ở quán cà phê, từng tiếp đầu mối tại khách sạn, nhưng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ chạm mặt khách hàng ngay tại một xe bán đồ chiên ven đường.
Người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai đen, đang ngồi xổm ăn đồ chiên. Để tiện ăn uống, anh ta kéo khẩu trang xuống cằm. Nếu không phải khuôn mặt trông khác nhau, Nguyễn Tiểu Huy suýt nữa đã nghĩ mình gặp phải một khách hàng khác –
Nhưng người kia tính cách quái gở, ra tay lại hào phóng, vừa nhìn đã biết là người có tiền và biết hưởng thụ, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngồi xổm ven đường ăn đồ chiên như thế này.
Nguyễn Tiểu Huy đi tới, ngồi xổm cạnh đối phương, hạ giọng báo ám hiệu: "Một một ba bốn năm?"
"Lục."
Người đàn ông đang ăn đồ chiên bình tĩnh phun ra một chữ, sau đó đứng dậy ném chiếc chén đã ăn xong vào thùng rác. Lục Diên dùng khăn giấy lau miệng, cuối cùng mới nhìn Nguyễn Tiểu Huy một cái: "Cậu họ Nguyễn?"
Nguyễn Tiểu Huy trông không lớn tuổi lắm, tầm mười mấy tuổi, trên đầu nhuộm một nhúm tóc vàng, dáng vẻ lưu manh, không quá đẹp trai cũng không quá khó coi. Loại người này đúng là thích hợp làm công việc tình báo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT