Màn đêm buông xuống, cơn mưa lất phất tí tách rơi, mang theo hơi ẩm ướt bảng lảng trong không khí. Ánh đèn đường mờ nhạt hắt xuống, phản chiếu từng vũng nước loang lổ trên mặt đất. Phía trên đường phố cũ kỹ, những sợi dây điện chằng chịt, xoắn xuýt vào nhau, tựa như những con mãng xà đen kịt đang nuốt chửng chút ánh sáng còn sót lại, tạo nên một khung cảnh hỗn độn, vô định, đen kịt và tĩnh mịch.
Ở đầu hẻm, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Hắn không rõ đã đứng dưới màn mưa bao lâu, cả người ướt sũng như vừa được vớt lên từ dưới nước. Bàn tay phải gầy gò, tái nhợt buông thõng bên hông, kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, đốm lửa chập chờn, sáng tắt bất định. Chiếc mũ áo khoác màu đen che kín khuôn mặt hắn, chỉ để lộ phần cằm góc cạnh sắc sảo.
Hắn lẳng lặng hít một hơi rồi nhả khói, làn khói mù mịt bao quanh thân ảnh càng lúc càng dày đặc. Nhìn bộ dạng ấy, hắn trông rất giống một kẻ sát nhân biến thái. Và trên thực tế, nơi đây quả thật sắp biến thành hiện trường của một vụ án mạng kinh hoàng.
Lục Diên đứng bên cửa sổ quan sát một lúc, sau đó lặng lẽ kéo rèm lại, quay người nhìn về phía trái tim màu đen đang lơ lửng giữa phòng trọ: "Hắn là ai?"
"Kẻ muốn giết cậu."
Viên trái tim đen kia vậy mà lại cất tiếng người, tuy giọng nói nghe như được tổng hợp từ máy móc, lạnh lẽo và vô cảm. Những tia điện lưu màu tím xanh mảnh mai cuộn quanh nó, mỗi khi lóe lên, nó lại nhảy một nhịp – tựa như mới giây trước còn nóng hổi nằm trong lồng ngực ai đó.
Lục Diên ngồi xuống ghế sofa, chống cằm suy tư một lát. Thực ra, anh vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nửa giờ trước, anh chỉ là một kẻ nghèo túng mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, không tiền chữa trị, đành nằm chờ chết trong bệnh viện. Thế mà vào giây phút cận kề cái chết, anh lại vô cớ bị một kẻ tự xưng là "hệ thống" trói buộc. Nó đã nói thế nào nhỉ?
À, anh nhớ rồi.
"Chúng ta chơi một trò chơi nhé."
"Ta sẽ đưa cậu vào những thế giới tiểu thuyết khác nhau. Chỉ cần cậu có thể sống sót thành công ba mươi ngày và tích lũy đủ điểm sinh mệnh, bệnh ung thư của cậu sẽ được chữa khỏi hoàn toàn."
Lục Diên không tin chuyện hoang đường như vậy lại xảy ra với mình, nhưng việc tận mắt thấy một trái tim đen sì, trông như bị hút thuốc quá nhiều, bay lượn trước mắt thì anh không thể không tin. Anh chợt cảm thấy có chút hứng thú: "Vì sao hắn lại muốn giết tôi?"
Viên trái tim đen bay lượn quanh anh một vòng, giữa không trung đột nhiên phóng ra một màn hình điện tử màu xanh lam, trên đó hiện lên ảnh chụp một người đàn ông trẻ tuổi.
"Tính như bạch ngọc thiêu hãy còn lãnh." (Tính tình như ngọc trắng dù có nung vẫn lạnh)
Lục Diên vô cớ nghĩ đến câu này. Người đàn ông trong ảnh có khí chất điềm tĩnh, ôn hòa và nụ cười nhuận nhã, nhìn là biết ngay là công tử của một gia đình danh giá. Chỉ là sâu trong đôi mắt màu hổ phách kia ẩn chứa cảm xúc nhàn nhạt, cho thấy anh ta không hề dễ tiếp cận như vẻ bề ngoài.
Trái tim đen bay đến phía sau Lục Diên, dùng ngữ khí quỷ dị kể lại cốt truyện cho anh: "Hắn tên Dụ Trạch Xuyên, người thừa kế tập đoàn Ngân Xuyên – ông trùm bất động sản thành phố A. Năm năm trước, hắn ngồi tù vì tội danh kinh tế, toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa đều giao cho đối tác Tưởng Bác Vân quản lý. Ba tháng trước, hắn vừa mới ra tù."
Lục Diên vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc tiếc nuối khi "một soái ca đẹp trai như vậy lại ngồi tù", lập tức lại bị câu nói phía sau thu hút sự chú ý. Anh khẽ nhướng mày: "Đối tác? Không đơn giản như vậy nhỉ."
Quả nhiên, trái tim đen tiếp lời: "Bọn họ là bạn lữ."
"Tưởng Bác Vân xuất thân bần hàn nhưng thành tích không tồi. Thời đại học, cậu ta quen biết Dụ Trạch Xuyên – khi ấy là hội trưởng hội sinh viên, rồi cùng nhau gây dựng sự nghiệp..."
Lục Diên giúp nó bổ sung thêm hai từ: "Nhưng mà?"
Trái tim đen bật ra một tiếng cười, một cảm xúc khá kỳ lạ, không nên xuất hiện trên một cỗ máy được lập trình: "Nhưng Tưởng Bác Vân bên ngoài sớm đã có tiểu tình nhân. Cậu ta ở bên Dụ Trạch Xuyên chỉ là vì nhìn trúng thân phận địa vị, muốn mưu đoạt tài sản của hắn."
Một câu kết thúc lạnh lùng: "Kẻ chủ mưu đằng sau vụ án kinh tế năm đó chính là Tưởng Bác Vân. Dụ Trạch Xuyên đã bị hắn hãm hại."
Lục Diên lười biếng nằm dài trên sofa: "Thật đáng thương. Chịu khổ trong tù năm năm, kết quả vừa ra tù đã phát hiện người mình yêu hóa ra là kẻ lừa đảo, không chỉ chiếm đoạt tài sản mà còn có nhân tình bên ngoài."
Giọng nói của trái tim đen vang lên trong không khí, vô cớ khiến người ta rợn tóc gáy: "Dụ Trạch Xuyên đang ở dưới lầu. Theo cốt truyện tiếp theo, cậu sẽ bị hắn giết chết ngay trong phòng trọ này."
Lục Diên cụp mắt nhìn bàn tay mình, luôn cảm thấy cơ thể này giống hệt anh, đầu ngón tay út có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu. "Vậy hiện tại tôi là Tưởng Bác Vân sao?"
Trái tim đen đáp: "Không phải."
Lục Diên ngạc nhiên: "Thế hắn giết tôi làm gì?"
Trái tim đen lạnh lùng: "Cậu là tiểu tình nhân của Tưởng Bác Vân."
Lục Diên: "..."