Trên giao diện, người thứ ba là một thiếu niên. Cả người hắn trắng tinh không vương một hạt bụi, mái tóc đen nhánh được vấn bằng dải lụa, đôi mắt trong veo, khi cười khóe môi còn hiện lên một lúm đồng tiền ngọt ngào. Bên hông hắn cài một thanh kiếm, thanh kiếm đó chính là tên của hắn: Bạch Mĩ.
Bạch Mĩ là con trai của Kiếm Thánh, mẫu thân là Cổ Nữ Nam Cương. Sau khi Kiếm Thánh qua đời, Bạch Mĩ hành tẩu giang hồ, nổi danh thiên hạ với kiếm thuật không hề thua kém phụ thân, kế thừa danh hiệu Kiếm Thánh.
Tô Yểu Kính ở kiếp này mang tên Dao Ảnh, là một cô gái mồ côi sống một mình trên núi bằng nghề hái thuốc. Một lần nọ, nàng nán lại trên núi quá muộn, bị dã thú truy đuổi, chạy vào một ngôi miếu đổ nát và được Bạch Mĩ cứu.
Bạch Mĩ sở hữu một gương mặt thiếu niên khả ái, điềm đạm, nhưng cách hành xử lại quái đản, bất thường. Sau khi cứu Dao Ảnh một mạng, hắn hoàn toàn coi nàng như một hạ nhân để sai vặt, lời nói cũng vô cùng độc địa, động một tí là vênh mặt hất hàm sai khiến.
Vì tâm trí đã chai sạn, Tô Yểu Kính chẳng bận tâm dù hắn làm gì. Bất kể Bạch Mĩ có tính tình tệ đến mức nào, nàng đều chấp nhận và bao dung tất cả.
Mãi sau này Tô Yểu Kính mới phát hiện, thực ra Bạch Mĩ cũng đang chịu trọng thương, gần như không thể đi lại. Nếu không có nàng phục vụ, có lẽ Bạch Mĩ cũng sớm chết đói, chết khát trong ngôi miếu đổ nát này.
Đợi đến khi Bạch Mĩ hồi phục chút ít, Dao Ảnh liền đưa hắn về nhà mình. Nàng chăm sóc hắn như thể nuôi một con thú cưng to lớn có tính tình khó chiều, mỗi ngày dâng trà rót nước, thay đổi món ăn để dỗ dành hắn vui vẻ. Một ngày nọ, Bạch Mĩ dường như có hứng thú với nàng, gạt bỏ tính tình thất thường, thỉnh thoảng còn dịu dàng cho phép Dao Ảnh vuốt ve đầu, chải tóc cho hắn.
Ngoại hình các nhân vật trong sách đều được tạo dựng dựa trên ngoại hình của chính Tô Yểu Kính, nên ít nhiều sẽ có sự tương đồng. Dao Ảnh tuy là cô gái mồ côi không cha mẹ, nhưng lại sở hữu dung mạo xinh đẹp, khiến những kẻ xấu xa nhòm ngó. Bạch Mĩ đã dẹp yên tất cả bọn chúng, trả lại cho Dao Ảnh sự thanh tịnh hiếm có.
Cứ thế, một khoảng thời gian trôi qua, gần như khiến người ta lầm tưởng tình cảm của họ cũng sẽ cứ thế mà dần dần ấm lên như dòng nước chảy dài. Cho đến một buổi chiều, Dao Ảnh hái thuốc từ bên ngoài trở về, lại không thấy Bạch Mĩ đâu. Nàng chẳng màng đến đôi chân lấm lem bùn đất, vội vã đi khắp nơi tìm hắn nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Dao Ảnh sợ hãi, sợ hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, lại sợ hắn bỏ mình mà đi không một lời từ biệt. Nàng ôm đầu gối cố chấp ngồi bên miệng giếng cũ đối diện cổng lớn, từ hoàng hôn chờ đến đêm khuya, cuối cùng Bạch Mĩ cũng "đạp nguyệt" mà về.
Trên người hắn vẫn tinh khiết trắng ngần không vương bụi trần, ánh trăng bạc chiếu rọi khiến hắn trông mơ hồ như tiên nhân, tựa không thuộc về nhân gian. Dao Ảnh thấy hắn trở về, đôi mắt sáng lên, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thiếu niên cười nói: “Ngươi luyến tiếc ta, phải không?”
Dao Ảnh lập tức gật đầu. Bạch Mĩ là người đầu tiên cùng nàng sống dưới một mái nhà suốt bao lâu nay, là người đầu tiên cùng nàng ngắm trăng sao, cùng nàng ăn ba bữa một ngày. Trước khi gặp Bạch Mĩ, nàng đã cô độc quá lâu. Nếu Bạch Mĩ bỏ đi, nàng biết tìm đâu ra một người nữa để bầu bạn qua quãng đời còn lại đây?
Thiếu niên cười, nụ cười trông thật ngọt ngào, nhưng lời hắn nói ra lại lạnh lẽo như dao: “Hóa ra ngươi đã yêu ta rồi à. Muốn giải độc cho ta, còn thiếu một vị thuốc cuối cùng, trái tim đang yêu của ngươi, vừa đúng lúc.”
Dao Ảnh còn chưa kịp phản ứng, năm ngón tay của thiếu niên đã phá vỡ lồng ngực nàng. Dao Ảnh gần như không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy cơ thể mình lạnh toát, trống rỗng. Nàng mở to mắt nhìn người trước mặt, cho đến phút cuối cùng, đôi mắt vẫn trong veo, ánh lên sự hoài nghi.
Đây là kết cục BE thứ ba.
Lần này, khi bị đẩy ra khỏi thế giới và trở lại không gian xuyên thư, ngoài việc đấm mạnh xuống sàn nhà mấy cái và lớn tiếng trút giận vài câu “Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà!”, Tô Yểu Kính rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt vô cảm. Cô lập tức tiến vào thế giới thứ tư.
Gần kề Bạch Mĩ trên giao diện là một người đàn ông có vẻ ngoài tự phụ. Hắn là Tấn Pháp, con trai của Vĩnh Xương Bá Phủ. Thân phận của Tô Yểu Kính ở thế giới này là Lâu Vân Bình, nhị tiểu thư của Lâu gia, người được đính ước từ nhỏ với hắn.
Thực ra, đây không phải lần đầu tiên Tô Yểu Kính bước vào cuốn sách thứ tư. Khi cô vẫn còn ở thế giới của Lê Đoạt Cẩm, vì giai đoạn đầu thường xuyên không thể gặp mặt Lê Đoạt Cẩm, cốt truyện không thể tiến triển. Hệ thống để tiết kiệm thời gian, đã vài lần thả Tô Yểu Kính xuống dòng thời gian của cuốn sách thứ tư.
Bởi vì ngay từ đầu cuốn sách thứ tư, Lâu Vân Bình và Tấn Pháp vẫn còn là hai đứa trẻ. Hai người lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã, cùng chơi trốn tìm, tình nghĩa hồn nhiên vô tư.
Vai Lâu Vân Bình này là một nhân vật hiếm hoi mà Tô Yểu Kính cảm nhận được sự ấm áp của gia đình trong chuỗi thế giới xuyên thư. Lâu gia là một đại gia tộc, không hề trọng nam khinh nữ, đối với cô con gái Lâu Vân Bình này cũng yêu thương hết mực. Từ nhỏ Lâu Vân Bình đã lớn lên trong nhung lụa, quãng thời gian đó có thể nói là kỳ nghỉ hiếm hoi mà Tô Yểu Kính có được trong thế giới xuyên thư.
Cô khi đó rất nhiều lần xuyên đi xuyên lại giữa thế giới thứ nhất và thứ tư. Ở thế giới thứ nhất bị giày vò, không có cơm ăn, không có chỗ ở, liền chạy sang thế giới thứ tư để làm Lâu Vân Bình, ăn no ngủ đủ rồi lại quay về công lược Lê Đoạt Cẩm.
Hôn sự của Lâu Vân Bình và Tấn Pháp vốn dĩ thuận buồm xuôi gió, Tấn Pháp cũng có vẻ như "nhất vãng tình thâm" với Lâu Vân Bình. Nhiều lần, ngay cả Tô Yểu Kính cũng lung lay, cho rằng với tình nghĩa thanh mai trúc mã, mình có thể đạt được kết cục "Trọn đời tình ái" ở thế giới của Tấn Pháp, sớm kết thúc nhiệm vụ xuyên thư.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, lời nhắc về kết cục nhánh này chưa bao giờ xuất hiện. Vì vậy, Tô Yểu Kính biết rằng Tấn Pháp thực ra không thật sự yêu Lâu Vân Bình, và kết cục của họ chỉ có thể là BE.