Tác giả: Thúy Đào Tạp Lí

Tháng sáu năm nay, mưa lớn như trút nước không ngớt. Yến tiệc Thanh Hà thịnh soạn tại Quốc công phủ cũng đành phải dừng lại giữa chừng. Các quý nữ với trang dung tinh xảo chỉ đành ngồi túm tụm thành vòng tròn trong phòng, vây quanh trò chuyện.

Tạ Lăng nép mình cạnh Nhị tỷ Tạ Hoa Nông, ẩn sau bờ vai thon thả của tỷ ấy, chỉ để lộ ra đôi mắt trong veo long lanh. Nàng siết chặt khăn tay, thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng, lắng nghe hồi lâu nhưng nội dung câu chuyện chẳng hề liên quan đến nàng.

Tạ Lăng cảm thấy có chút buồn bực, bèn lặng lẽ đứng dậy, di chuyển đến bên cửa sổ, vươn tay đẩy cánh cửa gỗ ra. Gió mát lành cùng những hạt mưa bụi li ti táp vào mặt. Tạ Lăng hơi nheo mắt, hai tay đan vào nhau, đặt lên bệ cửa sổ. Mái tóc đen nhánh xõa xuống từ búi tóc hai sừng khẽ bay lên trong gió.

Nàng định thần lại ánh mắt, lúc này mới nhìn rõ hai bóng người nam tử cao lớn đứng dưới gốc cây cách đó không xa. Một người đang che ô cho người còn lại, mỉm cười nhìn về phía nàng.

Người đứng gần nàng hơn có mái tóc vấn đen nhánh, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm. Y cài chặt từng chiếc cúc trên cổ áo đứng, toát lên vẻ cấm dục, không thể xâm phạm. Nhưng đường cong cổ của y lộ ra rõ ràng, nối liền với đường cằm sắc sảo. Dù khoác lên trang phục của một nho nhã thư sinh, y vẫn tuấn mỹ phi phàm, không giấu nổi khí chất mạnh mẽ toát ra từ bản thân.

Đó chính là Tam hoàng tử Sầm Minh Ế.

Sầm Minh Ế với bờ vai rộng, eo thon, đứng dưới tán ô hững hờ nhìn mưa bay. Cho đến khi cửa sổ hé mở, ánh mắt sắc bén của y lập tức thẳng tắp hướng về phía Tạ Lăng.

Sau khi nhìn rõ Tạ Lăng, đôi mắt y tức thì tràn ngập hứng thú, y khép quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay. Khóe môi y khẽ nhếch, tựa mang ý cười, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa đựng rất nhiều ý vị khó lường.

Rõ ràng y chẳng nói gì, chỉ đơn giản là liếc nhìn một cái như vậy, Tạ Lăng chợt thấy hô hấp cứng lại, gò má nhanh chóng ửng hồng. Nàng vội vàng dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng y nữa.

Nàng vừa mới thò nửa người ra, lại vội vàng rụt tay đóng sầm cửa sổ lại. Một tiếng "phịch" vang lên, giống như chú thỏ con vừa mới ngóc đầu lên lại nhanh chóng chui tọt vào hang.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mỏng manh như cánh hoa hạnh trong mưa chợt lóe lên trên bệ cửa rồi biến mất. Trần Khánh Viêm, bạn thân của Sầm Minh Ế đứng bên cạnh, nhịn cười huých nhẹ vào y, nói:

“Nhìn ngươi thế kia, vừa thấy người là ánh mắt đã thay đổi. Không biết còn tưởng ngươi muốn đi săn đấy chứ.”

Sầm Minh Ế chỉ cười không nói, ánh mắt vẫn lưu lại trên khung cửa sổ đang khép chặt kia.

Trần Khánh Viêmy đã quen biết nhau từ lâu, từ thuở nhỏ đã cùng nhau chơi đùa lớn lên, tự nhiên biết vị bạn thân Tam hoàng tử này cực kỳ yêu thích những cô nương thanh thuần linh động, mảnh mai đúng mực, chỉ cần véo nhẹ một cái là có thể dọa bật khóc.

Từ lần gặp gỡ tại chùa Triều An khi đi lễ Phật, Sầm Minh Ế đã thầm nhớ thương tiểu thư nhà họ Tạ kia. Phàm là nghe nói tiểu thư Tạ gia tham dự yến tiệc nào, y đều nhất định muốn tới.

Nhìn có vẻ tình thâm, nhưng Trần Khánh Viêm làm sao không rõ, đây chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển nhỏ của bọn họ.

Chàng ta nhìn đôi mắt bạn thân có chút quầng thâm, cười gian xảo nói: “Tối qua huynh đã nghĩ gì vậy? Chắc không phải cả đêm không ngủ chứ.”

Sầm Minh Ế vươn tay, chạm vào một đóa tường vi gần đó. Những giọt mưa từ cánh hoa mềm mại từ từ lăn xuống, rơi vào nhụy hoa.

Y trầm giọng: “Đâu chỉ một đêm.”

Trần Khánh Viêm thầm líu lưỡi, nghĩ đến khoảnh khắc tiểu thư Tạ gia vừa rồi thò nửa người ra, dựa vào bệ cửa sổ với vòng eo nhỏ nhắn, chàng ta lại thấy có thể lý giải được.

Một nữ tử mảnh mai như vậy, bị Sầm Minh Ế để mắt tới, còn chẳng biết trong mộng sẽ bị y lăn qua lộn lại thế nào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play