Những người làm nhiệm vụ trong thế giới xuyên thư đều có một danh hiệu riêng, và Tô Yểu Kính được gọi là “Tiểu Mỹ Nhân Ngư”.
Sở dĩ có danh hiệu này là bởi vì nhiệm vụ của cô có một nhánh kết cục đặc biệt: nếu cô có thể nhận được tình yêu chân thành từ bất kỳ một trong các nam chính, nhiệm vụ sẽ lập tức được tính là hoàn thành. Điều kiện này gợi nhớ đến câu chuyện về nàng tiên cá, vì thế Tô Yểu Kính mới có biệt danh này.
Ban đầu, Tô Yểu Kính cũng từng cố gắng công lược nam chính, mong sao không phải tiếp tục xuyên qua các thế giới khác để chịu đựng những bi kịch ngược thân, ngược tâm đến chết.
Thế nhưng, kết cục của tiểu mỹ nhân ngư luôn bi thảm, và Tô Yểu Kính cũng không ngoại lệ. Cô chưa từng nhận được tình yêu chân thành từ bất kỳ ai.
Trước khi xuyên thư, Tô Yểu Kính chỉ là một sinh viên bình thường, không có gì nổi bật. Ở nhà, cha mẹ cô đều hết mực cưng chiều, còn cậu em trai thì ngoài miệng tuy hay cãi cọ nhưng thực ra rất nghe lời cô. Ở trường, quan hệ bạn cùng phòng cũng rất tốt, đi đâu cũng nghĩ mang đồ ăn ngon về cho Tô Yểu Kính, đổi lại, cô cũng dùng tiền làm thêm để mua quà đáp lễ lại bạn bè. Cho đến lúc đó, Tô Yểu Kính vẫn luôn nghĩ nhân duyên của mình khá ổn, dù không thể nói là cực tốt nhưng cũng không đến nỗi nào.
Nhưng khi xuyên vào các cuốn sách, cô mới nhận ra mọi chuyện hoàn toàn không như vậy. Cô đã trải qua sáu thế giới, đừng nói là có được tình yêu chân thành, ngay cả một người bạn bình thường với tình nghĩa trung thành, cô cũng chưa từng có được.
Xe ngựa lắc lư, Tô Yểu Kính nhắm mắt lại. Trong tâm trí cô, hình ảnh sáu người đàn ông từ các thế giới xuyên thư hiện lên rõ mồn một.
Người đàn ông đầu tiên khoác trên mình thâm y màu tím, tay áo được viền một vòng kim tuyến, khuôn mặt lạnh như ngọc, đuôi mắt thoáng hiện sắc đỏ tươi bất ổn. Hắn ngồi tùy tiện trên chiếc ghế bọc đệm êm ái, tay cầm một cây roi độc đầy gai ngược. Đôi môi mỏng khẽ mím, đôi mắt dài hẹp, khóe mắt còn điểm một nốt lệ chí, toát lên vẻ lạnh lẽo nhưng đầy quyến rũ.
Đây là Lê Đoạt Cẩm, Thế tử Bình Viễn Vương. Hắn lớn lên ở biên quan từ nhỏ. Sau khi phụ thân tử trận, Lê Đoạt Cẩm được triệu về kinh thành, ban cho một chức quan nhàn tản, nói là ban thưởng nhưng thực chất là để giam cầm. Lê Đoạt Cẩm tận mắt chứng kiến cái chết thảm thương của phụ thân, nên hắn ôm lòng địch ý với tất cả mọi người trong triều đình. Hắn không tin đó chỉ là sự tổn thất thông thường trong một trận chiến nhỏ, và khi ở kinh thành, đêm nào hắn cũng như bị kim châm sau lưng, không thể yên giấc.
Không phải đây chính là mẫu hình "mỹ cường thảm" sao? Lại còn thuộc nhánh "giam cầm đầy sắc khí" nữa chứ. Dù Tô Yểu Kính chưa từng yêu đương, nhưng với kinh nghiệm đọc truyện, xem phim vô số kể, kiểu nhân vật này đối với cô quả thực quá hợp thời.
Mục tiêu lớn nhất trong đời Lê Đoạt Cẩm là tìm ra chân tướng về cái chết thảm thương của phụ thân năm xưa. Để công lược hắn, Tô Yểu Kính đã dùng thân phận gián điệp mà hệ thống sắp đặt từ trước. Trong ba năm, cô giúp Lê Đoạt Cẩm chạy vạy, làm mật thám cho hắn, không ngại mệt mỏi hay nguy hiểm đến tính mạng để điều tra ra rất nhiều thông tin.
Đến khi sắp sửa điều tra rõ chân tướng, Tô Yểu Kính bị vu oan là mật thám trong một biến cố ở phủ Thế tử. Lê Đoạt Cẩm vậy mà tin tưởng không chút nghi ngờ, tự tay chém giết cô. Lúc đó, Tô Yểu Kính hoàn toàn không thể ngờ được cốt truyện lại chuyển biến bất ngờ như vậy. Mãi sau này cô mới hiểu ra, thực ra Lê Đoạt Cẩm ngay từ đầu đã không tin tưởng cô rồi.
Cô dùng rối gỗ mà hệ thống cấp để thoát khỏi thân xác, bản thể đứng sang một bên, nhìn thân thể mang tên “A Kính” của mình bị Lê Đoạt Cẩm một kiếm xuyên tim. Trong cổ họng A Kính tràn đầy máu tươi, nàng ngẩng đầu nhìn vị Thế tử mà nàng đã đi theo suốt ba năm. Hắn quay lưng về phía ánh sáng, ngọc bội trên người phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Tay nàng nhẹ nhàng nâng lên, dường như muốn nắm lấy vạt áo hắn, nhưng rồi lại nhìn thấy bàn tay mình dính đầy máu, dường như không dám chạm vào để làm bẩn hắn, những ngón tay khép lại, rồi từ từ buông xuống.
“Thế tử…” Giọng nàng khẽ khàng, yếu ớt tan biến trong gió, không biết có ai nghe thấy không.
Nàng dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng thốt ra lại không phải lời biện giải, mà là một lời chúc phúc: “...A Kính về sau không còn ở đây, nguyện Thế tử sau này tâm nguyện được đền bù, không còn bị ác mộng quấy nhiễu.”
Ba năm qua, A Kính chưa từng học được quy củ, thường gọi thẳng tên Lê Đoạt Cẩm, chưa bao giờ dùng tôn xưng. Vậy mà trong lời trăn trối cuối cùng, nàng đã học được cách ngoan ngoãn, đã biết người đàn ông trước mắt, kẻ có thể quyết định sinh tử của nàng, là một Thế tử địa vị tôn quý.
Khi thân hình A Kính dần lạnh lẽo ngã xuống, Tô Yểu Kính bị đẩy ra khỏi thế giới của cuốn sách thứ nhất. Cô trở lại không gian xuyên thư, nhìn thấy dấu "be thành công" trên gương mặt Lê Đoạt Cẩm hiện trên màn hình, trong lòng có chút khó chịu. Nỗi khó chịu này giống như khi chơi game, rõ ràng đã sắp đạt được "pentakill" mà cuối cùng lại bị cướp mất. Không đến mức đau lòng, chỉ là có chút không cam lòng.
Tô Yểu Kính chuyển "ánh mắt" trong đầu, nhìn sang người đàn ông thứ hai: Thẩm Thụy Vũ.
Khuôn mặt Thẩm Thụy Vũ góc cạnh rõ ràng, lông mày sắc như đao tạc, dáng người cao lớn vô cùng cứng rắn. Mày hắn trầm lắng, như một đầm nước sâu không thể hòa tan nổi u buồn. Vạt áo được cài kín đáo theo đúng luật triều đình, chỉ để lộ một phần rất nhỏ làn da với những đường gân khỏe khoắn và màu sắc mạnh mẽ. Ánh mắt hắn nhìn về phía trước cương nghị và kiên cường, như thể vĩnh viễn không chịu khuất phục.
Đây là mẫu hình "soái ca trưởng thành" mà Tô Yểu Kính thích nhất khi xem phim. Và khi đọc kịch bản về quá khứ của Thẩm Thụy Vũ, Tô Yểu Kính càng thêm sùng bái nhân vật này.
Thẩm Thụy Vũ là Đại Lý Tự Thiếu Khanh của triều Kim. Hắn nổi tiếng cương trực, ghét nịnh hót, nhưng lại cực kỳ tài hoa. Hắn là người trẻ tuổi nhất đạt danh hiệu Trạng Nguyên trong 50 năm qua của triều Kim, một lòng vì nước vì dân. Dưới tay hắn chưa từng có một vụ án oan sai nào, ngược lại còn bắt được rất nhiều tham quan ô lại, loại bỏ không ít sâu mọt cho bá tánh. Năm hai mươi tám tuổi, Thẩm Thụy Vũ đã đạt đến chức Đại Lý Tự Khanh, nhưng vì sự cản trở và gây khó dễ của Thế tử Bình Viễn Vương (chính là Lê Đoạt Cẩm), hắn mãi vẫn chưa thể thăng chức. Dù vậy, Thẩm Thụy Vũ vẫn cần cù chăm chỉ, chưa từng chậm trễ bất kỳ ngày công việc nào, danh lợi đều không màng đến.