Sáng hôm sau, tại tầng 10 của tòa nhà MS Group được đón ánh nắng đầu tiên xuyên qua lớp kính cao tầng, rọi xuống sàn gỗ sáng bóng. Căn phòng làm việc riêng của Phó Giám đốc được thiết kế sang trọng, hiện đại không kém phần tối giản. Gam màu chủ đạo là đen xám và trắng ngà toát lên vẻ lạnh lùng đúng như chủ nhân của nó.
Đồng hồ kỹ thuật số trên bàn kêu lên một tiếng “bíp” rồi chuyển sang đúng 8:00 sáng.
Một tiếng gõ cửa vang lên một cách dứt khoát và lịch sự.
“Vào đi” – Giọng nói trầm ổn của người đàn ông ngồi sau bàn vang lên. Min Jae Woo lúc này đang vắt chéo chân, lưng thẳng tắ, một tay gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt lơ đãng nhưng đồng thời như đang theo dõi mọi chuyển động trong không gian xung quanh. Dáng ngồi không cần khoa trương cũng đủ toát ra khí chất của kẻ đã quen với quyền lực và điều khiển mọi thứ trong tay.
Cánh cửa mở ra. Trợ lý Yoo bước vào trước. Theo sau anh là một người đàn ông khác mang dáng người cao lớn, khí chất toát lên sự điềm tĩnh và tự chủ. Anh mặc một bộ vest nâu trầm, không quá nổi bật nhưng lại cực kỳ thu hút. Tóc được vuốt gọn đơn giản, không quá chải chuốt nhưng để lộ vầng trán và ánh nhìn sâu lắng. Người đàn ông ấy chính là Seo Ha Joon.
“Thưa Phó Giám đốc, Luật sư Seo tới rồi ạ” – Trợ lý Yoo nói, sau đó lặng lẽ đứng lùi sang một bên nhường chỗ cho Ha Joon bước vào.
Min Jae Woo khẽ gật đầu. Cậu đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc rồi hướng tới bộ sofa tiếp khách được đặt giữa phòng. Không cần ra hiệu, trợ lý Yoo đã hiểu ý và rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng, để lại không gian riêng cho hai người. Ha Joon tiến lại gần, gật đầu lịch sự rồi ngồi xuống đối diện Min Jae Woo
“Chào cậu, tôi là luật sư Seo Ha Joon” – Anh đưa tay ra, cử chỉ lịch thiệp đúng chuẩn mực giao tiếp chuyên nghiệp. Thế nhưng người đối diện anh lại không có vẻ gì là muốn bắt tay. Min Jae Woo không nhúc nhích, ánh mắt chỉ lướt qua bàn tay đang chìa ra một cách lạnh nhạt.
Nhận ra đối phương không có thiện ý giao tiếp, Ha Joon rút tay lại và mỉm cười lịch sự. Anh lấy ra hai bản hợp đồng đã được in sẵn rồi đặt lên bàn.
“Tôi đã đọc bản hợp đồng mà trợ lý của cậu gửi qua mail. Đây là bản in để chúng ta tiện trao đổi”
Giọng nói điềm tĩnh mà không tỏ ra tức giận dù bị phớt lờ. Ha Joon đẩy một tập tài liệu khoảng 10 trang về phía Jae Woo. Min Jae Woo không đụng vào tập tài liệu trên bàn, ánh mắt vẫn dán chặt vào người trước mặt như muốn ghi nhớ từng phản ứng nhỏ nhất.
Những trang đầu là phần giới thiệu và các điều khoản cơ bản thường gặp trong hợp đồng lao động không có gì đáng nói. Nhưng đến phần giữa, những điều khoản đặc biệt bắt đầu hiện rõ.
Mức lương 50 triệu won/tháng là một con số cực kỳ hấp dẫn cho vị trí Luật sư cá nhân.
Thời hạn hợp đồng được ghi tối thiểu 2 năm, gia hạn tùy vào quyết định của bên A - tức Phó Giám đốc Min.
Các điều kiện kèm theo như không được có mối quan hệ tình cảm trong thời gian ký hợp đồng. Không được từ chối bất kỳ cuộc hẹn nào kể cả vào ban đêm. Luôn trong trạng thái sẵn sàng làm việc bất kể giờ giấc.
Những điều khoản đó nếu đọc không kỹ thì nghe "có vẻ hợp lý" nhưng thực chất đầy tính chiếm hữu.
“Tôi cần điều chỉnh một vài điều khoản” – Anh mở lời, giọng nói không hề dao động – “Đặc biệt là điều khoản cấm có quan hệ yêu đương trong thời gian hợp đồng. Điều này không nằm trong các quy định hợp pháp của luật lao động cơ bản”
Min Jae Woo khoanh tay lại, ánh mắt chưa từng rời khỏi Ha Joon
“Tôi nghĩ anh sẽ cần nhiều thời gian hơn để đọc và trả lời hợp đồng. Không ngờ chỉ sau bốn tiếng đã gửi phản hồi. Nhanh hơn tôi dự đoán” – Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười lại không hề mang ý nghĩa thân thiện – “Tôi là người nổi tiếng trong giới kinh doanh. Nếu luật sư cá nhân kiêm người đại diện cho tôi lại có người yêu thì hình ảnh của tôi còn gì nữa?”
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt xoáy thẳng như muốn thẩm vấn người đối diện - “Để đảm bảo bộ mặt của khách hàng, lý do này… đủ hợp lý đúng không anh luật sư?”
Ha Joon không đáp lại ngay. Anh suy nghĩ vài giây, rồi thở ra một hơi như thể đang nuốt xuống cảm giác khó chịu trong lòng.
“Thôi được. Tôi sẽ cân nhắc điều khoản đó. Vậy còn điều khoản về các cuộc hẹn?” – Ha Joon tiếp tục – “Tôi muốn thêm thời gian và địa điểm rõ ràng. Tôi không thể ở trạng thái chờ đợi mơ hồ như vậy kể cả khi là hợp đồng Luật sư cá nhân"
“Nhưng cuối cùng” – Min Jae Woo chen vào, giọng nói nhẹ như không – “Anh luật sư vẫn không có quyền từ chối”
Cậu nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói tiếp
“Nếu anh muốn thì tôi cho phép sửa mục thời gian thành bất cứ lúc nào hợp lý với anh. Nhưng phải có mặt. Bắt buộc”
Ha Joon khẽ gật đầu, sẵn sàng kí vào phần cuối cùng vì cho rằng những điều khoản đã đi đến hồi kết. Nhưng rồi Min Jae Woo lại quay người bước về phía bàn làm việc, mở ngăn kéo, rút ra một tập giấy khác.
“Anh luật sư này… chắc là anh chưa đọc bản đính kèm” – Cậu cười.
Tạch! – Một tập giấy bị thả xuống bàn như thể cậu đã chờ khoảnh khắc này từ lâu.
Ha Joon cầm lên, mở ra. Là phụ lục bổ sung, một bản giấy riêng không có trong mail gốc.
Mắt anh lướt nhanh qua các dòng chữ. Nhưng càng đọc, hàng lông mày của anh càng nhíu chặt lại.
“Điều khoản bổ sung: Bên B không được từ chối quan hệ nếu có phát sinh với Bên A, trừ khi có lý do chính đáng về mặt sức khỏe”
Anh dừng lại một vài phút rồi đập mạnh tờ phụ lục xuống bàn.
“Phó Giám đốc Min…” – Anh đứng dậy, giọng gần như nghiến răng – “Anh đang tuyển Luật sư cá nhân hay đang tìm người tình?”
Min Jae Woo vẫn không hề nao núng. Trái lại, ánh mắt cậu sáng lên một cách kỳ lạ. Như thể vừa bị vạch mặt một điều bí mật mà bản thân vốn muốn được phát hiện. Cậu vẫn giữ nụ cười mỉm, nhẹ nhàng như thể đang đùa giỡn.
“Anh luật sư à, đừng căng thẳng như vậy. Tôi chỉ muốn Luật sư cá nhân của tôi luôn ở bên cạnh khi tôi cần mà thôi”
Ha Joon nhíu mày, đôi mắt hiện rõ vẻ giận dữ.
“Cậu… Thế này mà gọi là có mặt khi cần sao? Tôi không thể chấp nhận bản phụ lục vô lý như thế này!”
Giọng anh lớn hơn, rõ ràng đang kìm nén, tay siết chặt thành nắm đấm. Đôi mắt xoáy thẳng vào Min Jae Woo như muốn xuyên thấu qua bề ngoài đầy vẻ đùa cợt ấy để nhìn vào mục đích thật sự phía sau.