Thứ đồ mờ ám và đầy mập mờ kia nằm ngay giữa hai người, khiến không khí lập tức trở nên kỳ quái đến lạ thường.
Tâm tư thầm giấu giếm bỗng chốc bị phơi bày ngay trước mặt Mạnh Phạn Xuyên, khiến Sầm Trăn xấu hổ vô cùng. Dù đối phương có ý gì hay không, anh chưa từng nói ra một chữ nào, vậy mà bây giờ lại bị phát hiện cô chủ động mang theo thứ này, nhìn kiểu gì cũng giống như cô là người gấp gáp không đợi nổi.
Tới lúc này Sầm Trăn mới nhận ra, dù đã học bốn năm biểu diễn, nhưng ở tình huống quẫn bách như thế này, cô vẫn diễn không nổi vẻ trấn định tự nhiên.
Cô cúi đầu định lặng lẽ nhặt nó lên, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng Mạnh Phạn Xuyên lại nhanh hơn một bước, nhặt lấy chiếc bao bọc nhôm kia.
... Tình hình càng thêm khó xử.
Sầm Trăn mím môi, định nói gì đó, nhưng thật sự không biết nên mở miệng thế nào. Đã đến nước này, chi bằng mọi người nói thẳng với nhau cho xong. Dù gì cũng chỉ là chuyện giữa nam nữ trưởng thành, cần gì phải ngại ngùng xoắn xuýt như vậy?
“Tôi ——”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play