Xe ngựa xuôi về phía nam, rời hẳn khỏi thành Miên Châu, tốc độ liền chậm lại.
Một là do mưa tuyết, không tiện thúc ngựa đi gấp; hai là kỹ thuật đánh xe của Du Châu chưa thuần thục, vì an toàn nên không dám chạy nhanh.
Khi trời ngả chiều, bọn họ nghỉ lại đêm ở một nhà nông trong thôn nhỏ; vừa tờ mờ sáng hôm sau, lại tiếp tục lên đường.
Song đó đã là vận may tốt nhất — không phải lần nào cũng có thể tìm được nơi tránh gió trước khi trời tối. Nhiều khi vẫn phải nghỉ giữa đồng không mông quạnh, bốn người chen sát bên nhau, lấy hơi ấm của nhau mà chịu đựng đến sáng.
Đối với Tần Thuật và Du Châu từng trải qua những ngày trốn chạy như ác mộng, thì nay đã có xe ngựa che gió che mưa, lại thêm sự cảnh giác cao độ của Tạ Duẫn, khỏi phải dầm sương dãi gió, khỏi cần thay phiên canh gác, đã là mãn nguyện lắm rồi.
Cứ như thế mà đi bốn ngày, bọn họ mới đến một trấn nhỏ nơi tiếp giáp giữa Miên Châu phủ và Kinh Châu phủ.
Du Châu dẫn Tần Thuật ra phố mua đồ, dọc đường nghe được không ít tin tức chiến sự ở Miên Châu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play