Cố Mính tỉnh dậy, trước mắt tối đen như mực, đưa tay ra thậm chí không thấy được năm ngón tay. Theo phản xạ, cô đưa tay sang bên cạnh tìm điện thoại nhưng chẳng sờ thấy gì.
“Sao mà tối thế này… Ngay cả đèn đường cũng không có là sao?”
Lẩm bẩm một câu, Cố Mính ngồi dậy định xuống giường xem thử thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ôn hòa: “Cô tỉnh rồi à?”
Ngay giây tiếp theo, hai ngọn đèn xanh lè, trông hệt như ma trơi, đột nhiên loé sáng ở cách đó không xa.
Cố Mính: “...Á á á á á!!!”
Má nó! Thà không có ánh sáng còn hơn!
Cái thứ quái quỷ gì thế này, chẳng lẽ không biết cô từ khi sinh ra đến giờ không hề dám đặt chân nhà ma, ngay cả xem phim kinh dị còn sợ chết khiếp sao?
Hùa theo tiếng thét của Cố Mính, căn phòng như có một công tắc tổng bật lên, bỗng chốc sáng trưng. Dù không phải loại ánh sáng quen thuộc từ đèn LED hay đèn sợi đốt, nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Cô đang đứng trong một phòng ngủ, có phong cách rất “Âu”, theo đúng mọi nghĩa. Giường bốn cọc, rèm giường treo đỉnh, các loại tranh sơn dầu trên tường, cùng với bàn ghế được khảm đường viền hoa.
Nhưng mà, những thứ này trông có vẻ đã cũ kỹ, mang logo loang lổ, đem lại cảm giác buồn bã, ảm đạm.
Gần cửa ra vào có một người đàn ông trẻ tuổi mặc lễ phục đen trắng đứng. Anh ta có mái tóc vàng nhạt dài đến vai, hơi xoăn, làn da nhợt nhạt, không chút huyết sắc, tạo nên sự đối lập rõ rệt với đôi môi mỏng tươi tắn.
Hai ngọn đèn xanh lục Cố Mính vừa nhìn thấy chính là hai hốc mắt của anh ta. Chỉ vài giây sau khi đèn phòng bật sáng, chúng chuyển sang màu xám nhạt, đầy xa cách.
Cố Mính nhất thời do dự, không biết nên giả vờ mất trí nhớ, hay trực tiếp hỏi đối phương là ai. Cô không rõ mình nên đóng vai gì lúc này.
Điều duy nhất cô chắc chắn, đó là nơi này chắc chắn không phải nhà cô, cũng không phải bất kỳ nơi nào cô biết.
“Đừng hoảng sợ, dũng sĩ dị giới, tân thành chủ của Thành Soma.” Người đàn ông tiến lên, khom lưng hành lễ với Cố Mính, ngữ khí ôn nhu, bình thản, như có một loại ma lực làm người ta giảm bớt căng thẳng. “Xin tự giới thiệu, tôi là Lục Dạ Bạch, chấp chính quan phủ thành chủ Thành Soma. Sau này, tôi sẽ là tùy tùng, phụ tá cho ngài xây dựng tòa thành trì này.”
Cố Mính tuy sợ ma nhưng lại có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện xuyên không phi lý này. Nghe Lục Dạ Bạch nói như vậy, cô rất mừng vì mình vẫn là mình, không cần phải chịu đựng tính cách của người khác.
“Anh có thể nói chi tiết hơn được không?”
Với tâm thái đến đâu hay đến đó, Cố Mính từ bị động biến chủ động, mở miệng hỏi về các chi tiết liên quan. Dù sao thì cô sống đơn độc, không vướng bận, không nhà, không xe, không có tiền tiết kiệm, tồn tại ở đâu cũng được.
Lục Dạ Bạch giải thích rất rõ ràng, thấu đáo và ngắn gọn. Trong vòng mười phút, anh đã dùng lời kể rành mạch và trả lời vắn tắt, giải đáp mọi nghi vấn của Cố Mính.
Đây là một thời đại đại vũ trụ. Phàm là những hành tinh có khả năng rời khỏi tinh hệ bản xứ của mình, bất kể là carbon, máy móc, hữu cơ, vô cơ hay thậm chí là những người vũ trụ giao lưu hoàn toàn bằng ý thức, đều đã gia nhập đại liên minh.
Nơi Cố Mính đang ở cũng vậy. Đối với cô, cư dân Thành Soma đều là người ngoài hành tinh. Họ sống dựa vào sự "sợ hãi, la hét" từ sâu thẳm bên trong của các chủng tộc khác để nuôi dưỡng "cây thế giới" của họ, từ đó có được tài nguyên sinh tồn.
Điều tương đối phiền phức là, vì hòa bình và ổn định, liên minh vũ trụ không cho phép họ tùy tiện rời khỏi hành tinh bản xứ để đi dọa người. Điều này dẫn đến việc ngành nghề của cư dân Thành Soma rất hạn hẹp: hoặc là ở lại hành tinh của mình, hoặc là đi nơi khác tìm việc liên quan đến kinh dị.
Nhưng những công việc đó quá ít, trong khi cư dân Thành Soma lại rất đông. May mắn thay, nhiều năm trước, một nhân tài kiệt xuất đã nghĩ ra cách, ký hợp đồng với công ty giải trí nổi tiếng nhất vũ trụ thời điểm đó, để cung cấp nhân công cho các dự án game kinh dị, phim ảnh kinh dị… của đối phương.
Tuy nhiên, làm kinh dị không chỉ cần có vẻ ngoài kỳ lạ là đủ. Cho đến ngày nay, các phó bản game của Thành Soma có danh tiếng rất kém. Các ông chủ của công ty giải trí đã sớm muốn thay thế những người này. Nhưng vì các điều khoản hợp đồng năm đó rất chi tiết, theo quy định, họ không thể công khai vi phạm hợp đồng, chỉ có thể ngầm làm vài động tác nhỏ.
Ví dụ như giảm bớt tỷ lệ xuất hiện của phụ bản Thành Soma, lại ví dụ như chuyên môn thuê người chơi chọn phụ bản này, sau đó cho điểm thấp, đánh giá tệ. Như vậy, họ càng có lý do để giảm bớt cơ hội xuất hiện của phụ bản.
Theo lời Lục Dạ Bạch, nếu cứ tiếp tục như vậy, không mấy năm nữa họ sẽ phải đệ trình lên liên minh vũ trụ “phá sản hành tinh”. Những cư dân còn sống sót sẽ trở thành loài lâm nguy, phải chuyển đến các “hành tinh thu dụng” cố định để nhận viện trợ.
Sinh mệnh vẫn còn, nhưng tự do thì hoàn toàn không. Càng không cần nói đến thứ mơ hồ như lòng tự tôn. Dù sao, các hành tinh thu dụng cũng sẽ không nuôi ngườivôdụng. “Giới thiệu và triển lãm tập tính sinh hoạt của loài lâm nguy” là đặc sản của địa phương, kéo dài không dứt, và luôn được giới giáo dục hoan nghênh.
Lục Dạ Bạch không muốn trở thành vật trưng bày, những người khác cũng vậy. Vì thế, họ dựa vào các hồ sơ cổ xưa ghi lại, dùng hết năng lượng cuối cùng của phủ thành chủ thành kính cầu nguyện, hy vọng dũng giả đã từng cứu vớt họ có thể một lần nữa giáng lâm.
— Đây chính là lý do Cố Mính xuất hiện ở đây.
Nếu đổi sang cách diễn đạt của trò chơi, đại khái sẽ là quy trình dưới đây.
* 【Chấp chính quan Lục Dạ Bạch cùng toàn thể cư dân Thành Soma phóng ra bí kỹ — Đại triệu hoán thuật】
* 【Cố Mính xuất hiện một cách hoang dại trong trận pháp】
* 【Chấp chính quan Lục Dạ Bạch cùng toàn thể cư dân Thành Soma hô vang】
* 【Cố Mính trở thành dũng giả】
* 【Cố Mính trở thành tân nhiệm thành chủ của Thành Soma】
* 【Hệ thống công bố nhiệm vụ chính tuyến: Dẫn dắt Thành Soma đi đến huy hoàng】
* 【Cố Mính muốn chạy trốn, nhưng không thành công】
* 【Cố Mính đã tiếp nhận nhiệm vụ chính tuyến】
Cố Mính: Thôi được rồi, dù sao tôi cũng chẳng có cách nào khác.
“Vừa nãy sao lại tối như vậy?” Cố Mính hỏi Lục Dạ Bạch. “Theo lời anh nói, phủ thành chủ lẽ ra không có nguồn năng lượng chứ.”
Lục Dạ Bạch cười ôn hòa: “Là tiếng thét của ngài, đã làm phủ thành chủ có được một phần giá trị kinh hách (khiếp đảm). Nếu tiết kiệm một chút, đại khái có thể dùng được ba ngày.”
Cố Mính: ...Anh nói vậy là tôi không vui rồi đấy. Hóa ra nhát gan còn có thể làm sạc dự phòng à?
Lục Dạ Bạch tiếp lời: “Nếu ngài cho phép, tôi sẽ sắp xếp họ chuẩn bị thêm một vài nơi kinh hách như vậy trong phủ thành chủ—”
“Dừng lại!” Cố Mính dùng ngón trỏ tay trái chọc vào lòng bàn tay phải, ra dấu dừng lại. “Anh nói tôi là thành chủ, vậy tôi sẽ công bố quy tắc đầu tiên: không được dọa nạt, kinh hãi thành chủ!”
“Tuân lệnh, thưa ngài.” Lục Dạ Bạch cúi đầu đáp lời, nhưng trong ngữ khí lại thoang thoảng một chút tiếc nuối.
Cố Mính giật mình nói: “Sao vậy, anh thực sự đã có quyết định này à?”
Lục Dạ Bạch thở dài: “Nguồn năng lượng của Thành Soma đã cạn kiệt đến cực hạn rồi. Nếu không nghĩ cách, mọi người có lẽ không kiên trì được đến lễ mừng thường niên năm ngày nữa.”
Lễ mừng thường niên là một hạng mục quan trọng nhất trong hợp đồng. Mặc kệ bên công ty game ngầm dùng thủ đoạn gì để cắt giảm tài nguyên của Thành Soma, vào ngày này mỗi năm, họ nhất định phải cấp cho Thành Soma một cơ hội.
Đương nhiên, nếu năm sau Thành Soma không thể tự mình chống đỡ nữa, các điều khoản sẽ tự nhiên trở thành vô hiệu. Nhưng chỉ cần Thành Soma còn tồn tại một ngày, họ sẽ phải bấm bụng cấp tài nguyên cho Thành Soma vào ngày này.
Cố Mính hiến kế cho Lục Dạ Bạch: “Các anh có thể tự dọa mình mà.”
Lục Dạ Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: “Cư dân Thành Soma không thể tự mình sản sinh giá trị kinh hách.”
Cố Mính chỉ vào mình: “Thế sao tôi lại được?”
Lục Dạ Bạch khom lưng hành lễ: “Ngài là thành chủ, đương nhiên không giống người thường.”
Cố Mính giật giật khóe miệng: “Hóa ra là tôi xui xẻo hả…”
Nói đến đây, Cố Mính cũng hiểu ý đối phương. Nghĩ đến vận mệnh của mình đã gắn chặt với nơi này, nếu Thành Soma tan rã thì cô cũng sẽ theo đó mà tiêu đời, dù thế nào cũng phải liều một phen.
Tuy nhiên, có một điều Cố Mính vẫn luôn không nói, đó là cô sợ ma từ nhỏ. Thuộc loại chỉ cần nhìn bìa và tên phim kinh dị thôi là đã sợ không chịu nổi.
Nhưng mà, người càng nhát gan lại càng muốn xem. Cố Mính đã trải qua một thời gian dài vui vẻ xem video trong chăn cùng với các dòng bình luận, cho đến lần đó cô lấy hết can đảm xem “Lời nguyền Ju-on”.
Từ đó về sau, chăn không còn là “tịnh thổ” (vùng đất an toàn) nữa.
Hồi tưởng xong, Cố Mính mở lời nói: “Thôi được, vậy các anh có thể sắp xếp người đến dọa tôi. Mấy ngày này tôi sẽ cố gắng dạo chơi trong lâu đài nhiều hơn. Nhưng phòng ngủ là vùng cấm, không được có ai xuất hiện!”
Lục Dạ Bạch lập tức đồng ý: “Điều đó là đương nhiên, phòng ngủ của ngài vốn là khu vực riêng tư.”
Hai người tạm thời đạt được nhất trí. Lục Dạ Bạch bắt đầu giới thiệu cho Cố Mính tất cả thông tin mà một thành chủ nên biết, cùng với danh sách tôi tớ trong lâu đài.
Cách quản lý của Thành Soma rất đặc biệt. Việc mà thành chủ cần làm rất đơn giản, đó là thu hút người chơi và du khách ngoại lai, tạo ra đủ giá trị kinh hách.
Giá trị kinh hách do người chơi tạo ra sẽ được cây thế giới tự động hấp thu, sau đó được phân phối vào ba mặt: “dân sinh”, “kiến tạo” và “dự trữ”. Ngay cả thành chủ cũng không thể sửa đổi phương án phân phối này.
Đúng vậy, cư dân Thành Soma đã không thể làm ruộng, cũng không có năng lực kiến tạo bất kỳ kiến trúc nào. Thức ăn của họ đến từ cây thế giới, còn các kiến trúc thì cần chủ thành dùng giá trị kinh hách tương ứng để mở khóa trên bản đồ.
Khi giá trị kinh hách báo động, ngoài việc sử dụng giá trị kinh hách từ “dự trữ”, chủ thành còn có thể thông qua việc đóng cửa các kiến trúc để thu hồi một phần giá trị kinh hách, giúp cư dân có cơm ăn và vượt qua nguy cơ.
Kết quả là, bản đồ của Cố Mính hiện tại, ngoài lâu đài và khu cư trú nội thành, chỉ còn lại một con phố được đặt tên là “Hẻm giết người” là còn sáng đèn, còn lại tất cả các kiến trúc đều bị khóa.
Lâu đài và nội thành không nằm trong phạm vi phụ bản game. Kiến trúc kinh doanh của Thành Soma cũng chỉ còn lại “Hẻm giết người”, nhưng hiệu quả không như ý, từ lâu đã trở thành trò cười trong miệng người chơi. Mặc dù may mắn có người rút trúng phụ bản này, nhưng một lần thu hoạch được 3, 5 điểm kinh hách đã được coi là bội thu.
— Ngay cả tiếng hét vừa rồi của Cố Mính còn đóng góp được 20 điểm. Có thể thấy việc kinh doanh này thảm bại đến mức nào.
Lục Dạ Bạch diễn đạt rành mạch, Cố Mính giao tiếp với anh không hề có trở ngại, nên không mất nhiều thời gian đã nắm vững mọi việc mà một thành chủ nên biết.
“Được rồi, tôi hiểu hết rồi.” Cố Mính lười biếng vươn vai, đứng dậy đi hai bước trong phòng ngủ. “Anh đi sắp xếp đi, trước tiên cứ dọa tôi vài lần đã, chúng ta xem có thể tích góp thêm được bao nhiêu giá trị kinh hách, ít ra cũng phải tích đủ để tôi có thể cải tạo kiến trúc và rút thẻ chứ.”
Cải tạo kiến trúc cần có đủ giá trị kinh hách trong mục “kiến tạo”. Rút thẻ thì cần có lượt rút, mà lượt rút lại cần có giá trị kinh hách được chuyển đổi từ cây thế giới.
Tỷ lệ cụ thể thì không rõ, dù sao hiện tại cơ hội rút thẻ là 0, không thể rút được lần nào.
Thật sự rất đau đầu. Mặc kệ là làm gì, dù sao cũng phải có một khoản vốn khởi đầu chứ!!
p/s: mình đang phân vân nên để giá trị “kinh hách” hay “giá trị sợ hãi” 😕