Hai người bạn nhỏ cuối cùng đã chia tay trong không vui, nhưng hai người mẹ đã thêm wechat của nhau. Tây Tây được chải lại mái tóc xinh đẹp, đội vương miện nhỏ và kéo áo mẹ đòi đi chơi thuyền hơi ở trong hồ.

Chu Thiếu Ngu khóc mệt nên ngồi lại vào xe nôi, có chút mơ màng sắp ngủ.

Mẹ của Tây Tây: “Hai người cũng sống ở gần đây à?”

Ôn Dụ Đóa gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi sống ở Di Loan Thành.”

Mắt mẹ của Tây Tây sáng rực: “Trùng hợp quá, chúng ta sống cùng một khu. Sau này rảnh thì cùng nhau dắt con đi chơi nhé.”

Ôn Dụ Đóa cười nói: “Được.”

Mọi người vẫy tay chào tạm biệt, Ôn Dụ Đóa đẩy Chu Thiếu Ngu về nhà.

Cô không kìm được mà cảm thán với hệ thống: “Không ngờ nam nữ chính lại lấy kịch bản thanh mai trúc mã.”

Hệ thống: “Cũng không hẳn. Bởi vì theo nguyên tác, Chu Thiếu Ngu sẽ không gặp nữ chính ở công viên vào ngày hôm nay. Cậu ta và Phương Nhược Tây quen nhau sau khi lớn lên. Khi đó, Chu Thiếu Ngu đã trở thành một thiếu niên u ám, cố chấp và tính cách kỳ quái. Nữ chính giống như một tia sáng chiếu vào thế giới nội tâm đen tối và cằn cỗi của cậu ta, kéo cậu ta ra khỏi vũng lầy.”

Ôn Dụ Đóa mím môi. Cô không hy vọng thế giới nội tâm của Chu Thiếu Ngu sau này lại được miêu tả bằng hai từ "đen tối" và "cằn cỗi"...

Đầu thu, bầu trời xanh thẳm thỉnh thoảng có vài sợi mây trắng bay qua. Lá ngô đồng vàng rơi xuống trong làn gió thu trong lành. Có lẽ vì hôm nay chơi quá mệt, cộng thêm sự rung lắc êm ái của xe nôi, Chu Thiếu Ngu không kìm được mà ngủ thiếp đi.

Ôn Dụ Đóa đi chậm lại, lấy một chiếc chăn mỏng trong túi ra đắp lên bụng nhỏ của Chu Thiếu Ngu.

Má trắng nõn của Chu Thiếu Ngu ửng hồng, mái tóc xoăn đen nhánh dưới ánh nắng mặt trời ánh lên màu vàng kim. Khóe môi Ôn Dụ Đóa nở một nụ cười nhàn nhạt, không kìm được chọc chọc vào má của tiểu gia hoả, mềm mịn hơn cả đậu hũ nước.

Một tuần sau đó, Ôn Dụ Đóa đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống của một người mẹ bỉm sữa. Sự mới mẻ ban đầu dần dần giảm bớt. Việc nuôi con, chơi với con, dắt con ra ngoài, dỗ con ngủ,... mọi thứ đều trở nên thuận lợi hơn. Từ một bà mẹ "gà mờ" dần dần trở thành một bà mẹ "lão luyện".

Cô mở giao diện hệ thống, nhìn thấy vòng tròn tượng trưng cho khí vận của mình. Những hạt cát vàng đã tăng lên rõ rệt, một dải cát vàng mềm mại từ từ chảy trong vòng tròn màu xám, trông rất đẹp. Hệ thống đã không lừa cô, cứ đà này, chưa đầy nửa năm, giá trị khí vận của cô chắc chắn có thể lấp đầy.

Chiều chủ nhật, Ôn Dụ Đóa như thường lệ dắt Chu Thiếu Ngu đi dạo công viên một vòng, trở về nhà thì đã là 5 giờ rưỡi chiều.

Mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Từ xa, Ôn Dụ Đóa đã thấy hôm nay ngôi nhà trông rất khác. Cổng sân biệt thự mở rộng, bên trong đậu mấy chiếc siêu xe màu đen mà trước đây chưa từng thấy.

Cô nghi hoặc liếc nhìn vệ sĩ đi bên cạnh.

Vệ sĩ: “Phu nhân, là nhị thiếu đã về.”

Ôn Dụ Đóa ngạc nhiên nhướng mày. Cặp vợ chồng trên danh nghĩa này đã không gặp nhau, Chu Tri Việt cũng đã lâu không về nhà. Hai người chưa từng nhắn tin hay gọi điện, cô gần như đã quên mất sự tồn tại của người này.

Cô vừa nhẹ nhàng ngân nga vừa ôm Chu Thiếu Ngu vào nhà. Trong phòng khách không thấy bóng dáng người đàn ông. Ôn Dụ Đóa bèn đưa Chu Thiếu Ngu lên phòng tắm rửa trước. Lúc nãy ở công viên, bé con chơi nắm cỏ, tay chân đều lấm lem.

Vừa tắm rửa và mặc quần áo xong cho Chu Thiếu Ngu, phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp, từ tính của đàn ông: “Đang bận à?”

Ôn Dụ Đóa quay người lại, kinh ngạc tròn mắt. Cô ưỡn ngực một cách điệu đà, vén những sợi tóc mái lòa xòa ra sau tai, hai má không kìm được ửng lên, giọng nói bỗng trở nên mềm mại và dịu dàng: “Hi, chào anh... Lâu rồi không gặp nhỉ.”

Chu Tri Việt nhíu mày.

Cái gì, cái gì thế này? Đây là ba của nam chính sao??

Sao không ai nói cho cô biết ba của nam chính lại đẹp trai ngời ngời như thế này!

Một mỹ nam có nhan sắc, có tiền mà lại hiếm có như vậy, lại là ông chồng hờ của cô? Lần này cô lời lớn rồi!

Mặc dù không biết tại sao Chu Tri Việt lại ngồi xe lăn, nhưng đôi mắt màu xám đậm sâu thẳm, lãnh đạm đó, ngũ quan điêu khắc tinh xảo, đường nét khuôn mặt góc cạnh, khiến toàn thân anh ta toát ra khí chất lạnh lùng như băng tuyết, có một vẻ tự cao, thanh lịch tự nhiên.

Cúc áo sơ mi trắng tinh được cài cẩn thận đến tận cổ, trên cổ tay gân xanh nổi lên là chiếc đồng hồ hàng hiệu đắt tiền, một vẻ gợi cảm ngầm. Anh ta đang nhìn cô một cách thờ ơ, không biểu lộ nhiều cảm xúc.

Ôn Dụ Đóa thầm than! Hôm nay cô mặc cái gì thế này? Một bộ đồ thể thao màu xanh lam mờ, thật sự quá xấu, quá quê mùa!

Nằm trên giường, Chu Thiếu Ngu lật người bò dậy, ngẩng đầu nhỏ, tò mò nhìn chằm chằm Chu Tri Việt.

“Tiểu Ngư, ba ba đã về rồi!” Ôn Dụ Đóa bế Chu Thiếu Ngu dựng lên, dùng mặt mình cọ cọ mặt cậu bé, “Gọi ba ba đi. Ba, ba!”

Đương nhiên Chu Tri Việt không bỏ qua sự tương tác nhỏ giữa hai người, vẻ mặt hiện lên một tia nghi ngờ. Anh ta chuyển ánh mắt sang cục bông nhỏ, ánh mắt lạnh nhạt vô thức dịu đi: “Thiếu Ngu, lại đây.”

Chu Tri Việt dang tay muốn ôm cậu bé, nhưng Chu Thiếu Ngu lại rụt rè, bám chặt lấy quần áo của Ôn Dụ Đóa không buông.

“Tiểu Ngư, là ba ba đấy.”

Ôn Dụ Đóa hơi cúi người, định đưa Chu Thiếu Ngu cho Chu Tri Việt bế một lát. Hai cha con đã không gặp nhau hơn nửa tháng, chắc hẳn sẽ rất nhớ nhau.

Không ngờ, Chu Thiếu Ngu lại quay đầu rúc vào lòng Ôn Dụ Đóa, càu nhàu phản đối, rõ ràng là đã hoàn toàn quên mất Chu Tri Việt. Chu Tri Việt từ từ hạ tay xuống, ánh mắt lướt qua hai người trước mặt, mang theo một tia dò xét và sự lạnh lùng khó nhận ra.

Ôn Dụ Đóa hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Chu Tri Việt, cô đã bị sắc đẹp làm cho choáng váng!

“Tiểu Ngư gần đây ít gặp anh, có lẽ cần thời gian thích nghi một chút.” Ôn Dụ Đóa cười gượng, dịu dàng nói: “Tri Việt, anh xuống gọi bọn em ăn cơm sao? Anh cứ xuống trước đi, bọn em sẽ xuống ngay.”

Chu Tri Việt hơi ngạc nhiên, anh ta khẽ mím môi đáp lại một tiếng: “Được.”

Ôn Dụ Đóa nhìn theo Chu Tri Việt ngồi xe lăn ra khỏi phòng mình. Không biết có phải ảo giác không, anh ta đã quay đầu nhìn cô một cái cuối, trong mắt chứa đầy những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

Ôn Dụ Đóa lập tức đóng cửa lại, đặt Chu Thiếu Ngu xuống giường trẻ em, hối hả chạy vào phòng thay đồ. Cô thay một chiếc váy đen nhỏ, cắt may cao cấp nhưng không quá trang trọng. Mục đích chính là để khoe đôi chân dài mà cô tự hào nhất!

Cô cẩn thận kẻ một lớp “trang điểm tự nhiên” ở bàn trang điểm, thoa một chút son hồng nhạt, rồi nhanh chóng uốn tóc. Sau tai và cổ tay, cô xịt một chút nước hoa cam. Mọi thứ đều được đầu tư tỉ mỉ để tạo hiệu ứng "nhìn không ra là mình đã trang điểm từng chi tiết một"!

Chu Thiếu Ngu dán mắt nhìn chằm chằm Ôn Dụ Đóa, thấy cô dùng một chiếc gậy dài kỳ lạ để làm đẹp mái tóc dài của mình.

“Ngô... ngô...” Bàn tay nhỏ của Chu Thiếu Ngu vỗ vào thành giường trẻ em, khuôn mặt nhỏ đầy tò mò.

Mười phút sau, Chu Thiếu Ngu phát hiện có một "người mẹ mới" bế cậu. "Mẹ mới" này rất giống mẹ cũ, nhưng lại có chút khác biệt.

“Tiểu Ngư, chúng ta xuống thôi, đừng để ba con đợi lâu quá.” Ôn Dụ Đóa chớp mắt với Chu Thiếu Ngu.

Chu Thiếu Ngu nhận ra qua giọng nói, đây không phải "mẹ mới", mà là người mẹ quen thuộc nhất của cậu. Cậu yên tâm đặt đầu lên ngực mẹ cọ cọ. Mẹ hôm nay thơm quá.

“Ách —”

Nhưng dường như thơm quá mức...


Tại phòng ăn tầng một, Chu Tri Việt lặng lẽ ngồi trước bàn ăn, nhìn ra khung cảnh sân vườn qua ô cửa sổ kính.

Những tia hoàng hôn cuối cùng đã tắt, màn đêm sắp buông xuống.

Cái cây cao nhất trong sân, tám năm sau sẽ đổ sập trong một cơn bão siêu lớn chưa từng có. Nhưng giờ đây, nó vẫn đứng sừng sững giữa sân, oai vệ tuyên bố sự tồn tại của mình.

Anh ta đã thực sự trở về mười lăm năm trước. Lúc này, quản gia Sầm vẫn còn trẻ khỏe, Chu Thiếu Ngu vẫn là một đứa bé. Đứa bé này so với khi lớn lên đáng yêu hơn rất nhiều.

Chỉ là, khi gặp lại người phụ nữ nhiều năm không thấy kia, ánh mắt Chu Tri Việt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo. Kiếp trước anh ta không ghét nhiều người, nhưng cô ta là một trong số đó.

Một tràng tiếng bước chân từ xa đến gần. Chu Tri Việt ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Ôn Dụ Đóa ôm Chu Thiếu Ngu, bước chậm rãi về phía anh ta.

Mặt cô đẹp như trăng, mái tóc xoăn dài màu nâu sẫm, vòng eo thon gọn đến mức một bàn tay có thể ôm trọn. Đôi chân dài, thon thả dưới ánh đèn trắng như sứ, giọng nói mềm mại: “Tri Việt, đợi lâu chưa?”

Chu Tri Việt khẽ nhíu mày, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn: “Không lâu.”

Ôn Dụ Đóa vừa định đưa phần má trái đẹp nhất của mình về phía Chu Tri Việt.

“Măm —”

Chu Thiếu Ngu dùng sức giật mạnh tóc cô, khiến da đầu cô đau nhói, sắc mặt méo mó.

Chu Thiếu Ngu vui vẻ chơi đùa với mái tóc dài của mẹ. Ngày thường mẹ hay búi tóc lên, giờ để tóc dài xinh đẹp, chắc chắn là để cho cậu chơi!

“Chu, Thiếu, Ngu!” Ôn Dụ Đóa thấp giọng đe dọa, điên cuồng ám chỉ đứa bé trong lòng. Chu Thiếu Ngu dường như hiểu ra, buông hai bàn tay nhỏ xuống, ngoan ngoãn chớp mắt.

Ôn Dụ Đóa ôm Chu Thiếu Ngu ngồi xuống. Bình thường vào lúc này, cậu bé sẽ nghỉ ngơi một lát. Cậu ngáp một cái, đôi mắt hơi ướt.

Chu Tri Việt lên tiếng: “Anh đã mời vài người đến chuyên trách chăm sóc Thiếu Ngu. Khoảng thời gian này, em vất vả rồi.”

Ôn Dụ Đóa ngẩn người, mới nhận ra có bốn người giúp việc mặc đồng phục chỉnh tề đứng cách đó không xa.

Chu Tri Việt nét mặt thanh lãnh, đáy mắt đầy sự lạnh nhạt. Hai người giúp việc bước tới, dang tay về phía Chu Thiếu Ngu trong lòng Ôn Dụ Đóa.

“Tiểu thiếu gia, sang đây với dì nào. Để mẹ ăn cơm.”

Chu Thiếu Ngu rúc sâu vào lòng Ôn Dụ Đóa, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ không muốn.

“Thôi được rồi?” Ôn Dụ Đóa vỗ vỗ lưng cậu bé, “Bây giờ bé con đang buồn ngủ, sẽ ngủ nhanh thôi.”

Nhưng những người giúp việc lại như nhận được mệnh lệnh nào đó: “Tiểu thiếu gia, để mẹ ăn cơm đi, dì sẽ bế con.”

Ôn Dụ Đóa cảm thấy lòng mình trống rỗng, Chu Thiếu Ngu bị bế đi một cách thô bạo.

“Oa —” Chu Thiếu Ngu ra sức giãy giụa, khóc đến thở dốc.

“Này!” Ôn Dụ Đóa cau mày, đứng dậy: “Không cần làm như vậy, Tiểu Ngư sắp ngủ rồi, bình thường tôi dỗ một lát là thằng bé sẽ ngủ. Không ảnh hưởng đến việc tôi ăn cơm.”

Chu Thiếu Ngu khóc thê lương, giận dữ siết chặt bàn tay nhỏ, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Ôn Dụ Đóa lòng nóng như lửa đốt, không nói hai lời, trực tiếp bế Chu Thiếu Ngu từ tay người giúp việc về. Chu Thiếu Ngu rúc vào lòng cô, ấm ức nức nở khóc.

Ôn Dụ Đóa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, tiểu gia hoả dần yên tĩnh lại, há miệng nhỏ nín khóc mỉm cười.

“Không sao đâu, bảo bối ngủ nhanh lắm. Lúc đó đặt bé con vào giường là được.”

Ôn Dụ Đóa ôm Chu Thiếu Ngu đi dạo trong phòng khách, nhẹ nhàng ngân nga một bài hát thiếu nhi. Cô rũ mắt nhìn Chu Thiếu Ngu trong lòng, khóe môi khẽ cong, ánh mắt dịu dàng.

Chu Tri Việt lặng lẽ nhìn bóng dáng của một lớn một nhỏ, trong đôi mắt sâu thẳm cuộn trào những cảm xúc u tối, khó hiểu.

Quả nhiên, năm phút sau, Chu Thiếu Ngu nhắm mắt lại. Ôn Dụ Đóa nhẹ nhàng vỗ lưng bé con thêm một lúc nữa, rồi đặt bé con vào chiếc giường trẻ em di động đã được kê sẵn trong phòng ăn từ sáng sớm.

Cô quay lại bàn ăn, mỉm cười với Chu Tri Việt: "Giấc ngủ này của Tiểu Ngư sẽ không kéo dài lâu đâu, khoảng nửa tiếng là cùng."

Chu Tri Việt nhìn khuôn mặt Ôn Dụ Đóa đầy vẻ dịu dàng và ấm áp, trầm ngâm đáp: "Được."

Hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa tối. Bàn ăn đầy ắp món ngon, phong phú hơn ngày thường.

Ôn Dụ Đóa vô thức liếc nhìn người đàn ông đối diện, trong lòng thầm chửi thề.

Tại sao người chồng hờ này ngay cả khi ăn cơm cũng toát ra vẻ tự phụ đến tột cùng? Cứ như thể trước mặt anh ta không phải là một bàn thức ăn, mà là một bản nhạc piano đầy tao nhã.

Đặc biệt là bàn tay phải thon dài đang cầm đũa, gân xanh nổi rõ, luôn khiến người ta phải suy nghĩ miên man.

Ôn Dụ Đóa nuốt nước bọt, buộc mình phải dời mắt đi. Cô ăn từng muỗng canh nhỏ, vờ như ăn rất ít, ra dáng một cô nàng thục nữ.

Cho đến khi quản gia Sầm bưng ba chén cơm trắng ra, cười ngây ngô nói: "Phu nhân, cơm của cô. Tôi thấy trước đây hai chén không đủ cho cô ăn, nên hôm nay tôi đặc biệt xới ba chén, không đủ thì thêm nữa ạ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play