Anh và Diệu Tâm chọn xong y phục, chẳng những không vội vàng trở về mà còn thảnh thơi dắt nhau đi mua thêm trâm cài cùng vài món lặt vặt khác. Dáng vẻ của anh chẳng hề mang lấy nửa phần lo lắng, thậm chí còn vui đến mức kéo cả hai thuộc hạ đi ăn cơm cùng mình. Trong khi đó, ở phủ, cha và đại ca anh thì chẳng những không được ngồi vào bàn cơm mà còn đang phải quỳ chịu phạt.
Đến khi trở về, anh cùng Diệu Tâm ghé lại nhà của nàng. Chẳng kịp ngồi yên, anh đã bị bắt nằm ngay dưới đất. Anh bật cười, ngẩng mặt than thở:
“Đường đường là nhị thiếu gia Lục gia, từng lập biết bao chiến công, vậy mà giờ lại phải nằm đất thế này sao.”
Diệu Tâm nhìn anh một hồi, ánh mắt vừa buồn cười vừa bất lực. Nàng khẽ thở dài, kéo gối đặt ngang rồi nói:
“Được rồi, cho huynh lên nằm cùng… nhưng ngăn cách bằng cái gối này, không được qua.”
Anh lập tức hớn hở, lăn người lên giường, nằm xuống bên cạnh, tay chống cằm cười gian:
“Có gối thì cũng tính là cùng một chỗ rồi, phải không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play