Tử Du cúi xuống, khẽ nhặt bông hoa khỏi nền đất lạnh. Những cánh hoa còn đọng sương, ẩm ướt như vừa được hái trong tích tắc. Anh ngẩng lên, đôi mắt hướng về bầu trời đêm đầy trăng, giọng trầm thấp vang trong gió:
“ Có phải… muội không?”
Trên mái hiên tối lặng, một bóng người lặng lẽ đứng nhìn xuống. Nguyệt Dao vẫn chưa rời đi, đôi mắt mờ ảo như sương khói. Nàng khẽ nghiêng đầu, môi cong lên thành nụ cười khó đoán, giọng nhẹ như gió thoảng:
“ Đồ ngốc… huynh còn chưa quên ta sao? Tốt nhất… đừng nhớ đến một kẻ như muội.”
Gió đêm khẽ cuốn qua, và khi Tử Du ngẩng đầu tìm kiếm, mái hiên đã trống không. Chỉ còn tiếng lá rung khe khẽ và bông hoa trong tay anh như chứa đựng dư vị của một ký ức chưa bao giờ lịm tắt.
--
Ký ức ùa về như cơn gió thoảng, đưa Tử Du trở lại khoảng sân luyện võ năm xưa, khi Thiên Viêm phái và Thiên Lộ còn là một thể thống nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play