Dắt con chó đó về nhà là chuyện không thể, nên ông Vương đành bất lực kéo nó lại, buộc vào một cái cây trong sân.
Du An Đồng thấy nó trừng đôi mắt xanh u buồn, ngốc nghếch mà đáng yêu, không nhịn được đi tới xoa đầu nó.
Bữa cơm do Du An Đồng nấu, nên trên người cậu là mùi thơm nồng nhất. Con Husky hí hửng quấn lấy cậu, cọ qua cọ lại không ngừng, cái đuôi vẫy đến mức muốn thành cánh quạt.
“Dễ thương quá.” Du An Đồng hỏi bà Vương: “Nó tên gì vậy ạ?”
Bà Vương có chút hối hận vì đã đặt tên cho con chó quá tùy tiện, khó mở lời nói: “Nó tên là… Vương Anh Tuấn.”
Du An Đồng nghe xong cúi đầu vùi mặt nhịn cười, vai run run: “Quả thật rất anh tuấn.” Nếu không phải vì thèm thịt đến mức biểu cảm méo mó, trợn mắt há mồm, thì nó trông rất giống một sticker đấy.
Thấy nó thèm quá, Du An Đồng đứng lên nói: “Tôi đi lấy một ít thịt cho nó ăn nhé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play