Sau hôn lễ, Du An Đồng để ý thấy Hình Lệ Hiên đi vào nhà vệ sinh. Vừa hay cậu cũng buồn đi tiểu, liền đi theo.

Du An Đồng đứng bên cạnh Hình Lệ Hiên, kéo khóa quần. Nghe thấy tiếng dòng nước xối vào bồn sứ của Hình Lệ Hiên ngừng lại, Du An Đồng không nhịn được muốn nhìn trộm sang bên đó một chút.

Đứng cạnh cậu là nam chính trong truyện, nghe đồn là "đàn ông của đàn ông" mà.

Du An Đồng nhanh chóng liếc qua một cái.

Sau đó, cậu hít một hơi, kinh ngạc thốt lên: "Lớn thật!"

Lại cúi đầu nhìn chính mình.

Này, đều là đàn ông, sao công với thụ lại chênh lệch lớn thế này chứ?

"Đồ không biết xấu hổ!" Hình Lệ Hiên cau mày, ghét bỏ trừng mắt nhìn Du An Đồng một cái.

Vốn là người có thể đối mặt với mọi cuộc đàm phán thương mại khó khăn nhất mà không hề biến sắc, vững như núi, nhưng lúc này Hình Lệ Hiên lại bị người bên cạnh làm ảnh hưởng, hơi hoảng loạn chỉnh lại quần tây.

"Nhìn thì sao nào." Du An Đồng đi tiểu xong, cố ý lại gần Hình Lệ Hiên hơn một chút, nói: "Tôi không chỉ muốn nhìn, mà còn phải dùng nữa kìa."

"Ngươi... mơ đi!" Hình Lệ Hiên tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên, lập tức lùi ra xa như tránh virus, rồi sải bước đi ra ngoài.

Trái ngược với vẻ tức điên của Hình Lệ Hiên, Du An Đồng vui vẻ huýt sáo quay trở lại phòng nghỉ.

Ai mà ngờ, sau một vụ tai nạn giao thông, cậu tỉnh dậy đã thấy mình xuyên sách.

Khoảnh khắc xảy ra tai nạn, Du An Đồng cứ nghĩ một thằng ma ốm như mình chắc chắn không sống nổi. Giây cuối cùng trước khi ý thức tan biến, cậu chỉ hận bản thân đã sống 20 năm thật vô vị chỉ vì dưỡng bệnh.

Có thể vì cậu chết quá không cam lòng, nên sau khi hôn mê một thời gian không biết bao lâu, cậu bị tiếng pháo đinh tai nhức óc đánh thức. Nhìn căn phòng, đó là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ với cậu.

"Sao cậu vẫn chưa dậy? Cậu không biết hôm nay là ngày gì sao!" Cửa phòng ngủ bị ai đó ngang nhiên đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc đường trang màu đỏ đi vào. Vừa thấy Du An Đồng còn nằm trên giường, mặt liền dài ra.

Đỗ An Đồng ngơ ngác, 'Ngày gì thì ông cũng phải nói rõ ra chứ?'

Rốt cuộc là tình huống gì thế này?

"Đồ vô dụng ngu ngốc", thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Du An Đồng, người đàn ông trung niên đầy vẻ chán ghét. Nhưng giọng điệu lại đột ngột thay đổi, bề ngoài thì ôn hòa, nhưng kỳ thực lại đầy rẫy sự đe dọa: "Sau khi gả vào nhà họ Hình thì phải nhớ thường xuyên về thăm đấy nhé, em gái An Nam của cậu sẽ nhớ cậu đấy."

Nói xong, người đàn ông trung niên để mấy người phụ nữ đi theo phía sau tiến vào: "Mau mau sửa soạn cho cậu ta đi. Đoàn xe rước dâu của nhà họ Hình sắp tới rồi, đừng để lỡ giờ lành."

Sắp xuất giá? Gả cho ai? Mà cậu là trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi, lấy đâu ra em gái chứ.

Khoan đã, An Nam... cái tên này sao lại quen tai thế nhỉ? Nghe ở đâu rồi?

Du An Đồng còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ đã bị mấy người phụ nữ kéo đi, hướng dẫn thay quần áo, rồi ép ngồi trước bàn trang điểm.

Người trong gương có làn da tinh tế trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt long lanh ẩn chứa tình cảm.

Đôi mắt cậu là một đôi mắt phượng đơn không quá chuẩn, đuôi mắt cong lên, nhưng không hẹp dài như mắt phượng chuẩn, vì thế khi nhìn người khác sẽ thiếu đi vài phần sắc bén, khắc nghiệt, mà thêm vài phần ôn hòa, dịu dàng. Khóe mắt hơi hếch lên, tạo thêm chút vẻ quý khí, dung hòa được vẻ ngoài có chút diễm lệ đối với một người đàn ông như cậu.

Đúng là gương mặt tuyệt mỹ mà chính cậu nhìn vào cũng muốn "ấy ấy" mà, không sai được.

Đưa tay sờ sờ yết hầu, vẫn còn đây, vẫn là đàn ông, không sai.

Du An Đồng liền băn khoăn, 'Khi nào mà đàn ông ở Thiên triều của tôi cũng có thể gả đi vậy?'

Một ý nghĩ lóe lên như điện xẹt, một đoạn ký ức chợt lướt qua trong đầu Du An Đồng.

Cậu nhớ ra rồi, An Nam, cái tên này, chẳng phải là tên của em gái nam chính trong cuốn tiểu thuyết 《Hào Môn Sủng Phu 》 mà cậu đã đọc sao!

Lúc đó khi đọc cuốn tiểu thuyết này, cậu còn vui vẻ bình luận: "Tiểu thụ có cùng tên với mình này, đuổi theo!"

Bên dưới có người trả lời cậu: "Lầu chủ cẩn thận, cảnh báo xuyên sách!"

Lúc đó chỉ thấy buồn cười, vậy mà bây giờ lại thật sự xuyên sách vào người nam chính thụ cùng tên với cậu sao?!

Đẩy người thợ trang điểm đang tô tô trát trát trên mặt cậu ra, Du An Đồng nói: "Tôi đi vào nhà vệ sinh trước."

Đóng cửa lại, cảm xúc quá đỗi kinh ngạc khiến tim cậu đập nhanh hơn. Trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, tiếng tim mình đập nghe rõ mồn một.

Du An Đồng ngẩn người, sau đó đưa tay áp lên ngực, tiếng tim đập mạnh mẽ khiến cậu một lần nữa xúc động.

Cậu mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, tim chưa bao giờ đập mạnh mẽ như thế này.

Chẳng trách từ khi tỉnh dậy cậu đã cảm thấy cơ thể có gì đó không giống. Đúng rồi, cơ thể ốm yếu bệnh tật đeo đẳng cậu bấy lâu đã không còn nữa, bây giờ cậu có một cơ thể khỏe mạnh!

Một cơ thể khỏe mạnh là điều mà Du An Đồng chưa bao giờ dám mơ ước. Điều này đối với cậu chẳng khác nào được sống lại lần nữa.

Du An Đồng thử nhảy hai cái tại chỗ.

Tim cũng không có bất kỳ khó chịu nào!

Gương mặt trong gương ửng hồng, tràn đầy sức sống, không còn vẻ xanh xao, ốm yếu như trước kia.

Du An Đồng mừng rỡ, phát điên nhảy nhót trong nhà vệ sinh. Môi cậu nở nụ cười, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe, thiếu chút nữa thì vui đến phát khóc.

Mãi mới sắp xếp lại cảm xúc, Du An Đồng đi ra ngoài, một mặt để cho thợ trang điểm trang điểm, một mặt hồi tưởng lại cốt truyện.

Trong truyện, cha mẹ của Du An Đồng chết vì tai nạn máy bay khi cậu và em gái còn nhỏ, hai anh em được ông bác cả Du Khánh Niên tham lam di sản nhận nuôi.

Ở nhà bác cả, hai anh em bị đối xử khắc nghiệt, bắt nạt, sống những ngày tháng khó khăn.

Cho đến khi có tin đồn đại thiếu gia nhà họ Hình thích đàn ông.

Du Khánh Niên luôn muốn chen chân vào giới thượng lưu nhất của Giang Thành. Ban đầu khi nghe tin đồn này, ông chỉ coi đó là chuyện cười. Một gia tộc hào môn như nhà họ Hình, người thừa kế có thích đàn ông thì cũng chỉ là chơi bời, cuối cùng cũng phải cưới một người phụ nữ để sinh con nối dõi tông đường.

Bà nội của Hình gia với thủ đoạn mạnh mẽ tuyệt đối sẽ không để cho người cháu độc nhất cưới một người đàn ông vào nhà.

Nhưng giây sau, ông ta nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, vui mừng khôn xiết. Du Khánh Niên dường như đã nhìn thấy bậc thang dẫn đến giới thượng lưu đang ở dưới chân mình.

Ông ta suy nghĩ hai ngày, chạy đến nhà họ Hình, tìm gặp bà nội của Hình gia, thế mà lại thật sự nói thành hôn sự của hai nhà.

Khi đọc đến đoạn này, rất nhiều độc giả đều bình luận hỏi rốt cuộc bác cả nhà họ Du đã nói gì, mà có thể khiến bà nội Hình gia phải ép nam chính công cưới một người đàn ông.

Nhưng bất kể độc giả hỏi thế nào, tác giả chỉ nói: "Đây là một chi tiết ẩn, muốn biết thì các tiểu thiên sứ hãy tiếp tục đọc nhé."

Văn án của cuốn sách này viết là thụ dịu dàng vợ hiền VS công bá đạo ngoài miệng thì chê nhưng cơ thể lại thành thật. Đáng tiếc, văn lực của tác giả không đủ, nhân vật bị xây dựng hỏng bét.

Một tiểu thụ đáng lẽ phải mềm mại dễ thương, dễ bị đẩy ngã lại bị miêu tả thành một đóa sen trắng thánh mẫu. Cho dù gia đình bác cả có quá đáng thế nào, cậu vẫn lấy ân báo oán, nói rằng dù sao cũng là người một nhà.

Du An Đồng giữ thái độ "xem cũng xem rồi", cố gắng chịu đựng sự khó chịu mà đọc tiếp. Chủ yếu là vì văn án tác giả miêu tả nam chính công quá hấp dẫn cậu.

Mũi cao thẳng, eo chó lực cánh tay mạnh. Trước mặt người khác là đại thiếu gia lạnh lùng kiêu ngạo, sau khi yêu lại trở nên muộn tao vô cùng, ngoài miệng chê nhưng cơ thể lại thành thật, sủng vợ cực kỳ.

Cậu còn đang chờ xem sự thay đổi của công ở phía sau.

Nhưng những độc giả khác thì không "phật hệ" như cậu. Hơn một nửa độc giả đều nói bị văn án lừa, cho điểm thấp, mắng thụ không có bản lĩnh lại còn thánh mẫu, căn bản không xứng với công, đọc thấy muốn nôn, mạnh mẽ yêu cầu đổi thụ.

Tác giả bị bình luận của độc giả ảnh hưởng, thế mà lại nói trong lời tác giả của chương mới nhất là quyết định chương sau sẽ cho Du An Đồng "lãnh cơm hộp", rồi đổi thụ.

Lần này thì Du An Đồng không "phật hệ" nổi nữa rồi.

Vì sức khỏe không tốt, sống nay chết mai, sợ làm lỡ dở người ta nên suốt 20 năm cậu chưa từng yêu đương. Hiếm lắm mới gặp được một nam chính thụ trong tiểu thuyết trùng tên trùng họ với mình, cậu còn muốn nhập vai yêu đương với nam chính công. Thế mà tác giả không những viết hỏng nhân vật, còn muốn giết cậu ta nữa chứ. Du An Đồng lập tức tức giận bình luận "bỏ truyện!"

Mấy ngày sau, Du An Đồng rảnh rỗi không có việc gì, nhớ đến truyện này, không nhịn được muốn xem tiếp xem rốt cuộc tác giả viết thế nào.

Không ngờ mấy ngày nay tác giả không đăng một chữ nào.

Thì ra sau khi tác giả nói muốn đổi thụ, nửa còn lại độc giả cũng không chịu, thi nhau bình luận nói sẽ bỏ truyện.

Tâm lý tác giả sụp đổ, trực tiếp nói trong văn án: "Truyện này đã drop, vĩnh viễn không lấp hố."

Du An Đồng vì bị drop truyện nên có oán niệm sâu sắc với tác giả này, đồng thời cũng nhớ rất rõ về truyện.

Du An Đồng đã suy nghĩ rất nhiều, thực tế cũng đã vài phút trôi qua.

Không lâu sau, đoàn xe rước dâu của nhà họ Hình đã đến, nhưng Du An Đồng mong chờ nhất là nam chính công Hình Lệ Hiên lại không tới.

Cũng phải, trong truyện Hình Lệ Hiên vốn dĩ bị ép cưới, có thái độ như vậy cũng là bình thường.

Trên đường đến hôn lễ, Du An Đồng tự hỏi có nên bỏ trốn không. Mặc dù trong sách miêu tả nam chính công rất đẹp trai, nhưng dù sao cũng là một người lạ chưa từng gặp mặt, một chút cũng không quen biết. Cứ thế này mà kết hôn chẳng phải quá tùy tiện sao.

Nhưng khi cậu xuống xe và nhìn thấy Hình Lệ Hiên bằng xương bằng thịt, cậu liền quyết định.

Gả!

Trong phòng nghỉ ở hậu trường hôn lễ, Hình Lệ Hiên ngồi trên sofa, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Người đàn ông trông rất trẻ, đường nét khuôn mặt rõ ràng, tóc được chải gọn ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn và hàng lông mày sắc sảo.

Sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, khiến người đàn ông này toát ra hormone nam tính nồng đậm.

Nghe thấy tiếng động, Hình Lệ Hiên cau mày, lười biếng mở mắt, tràn đầy sự khó chịu vì bị quấy rầy.

Ánh mắt người đàn ông chỉ trong chốc lát lười biếng mơ màng, sau đó liền trở nên sắc bén, thâm thúy, vô cùng có lực uy hiếp. Bộ vest đen lịch lãm càng làm tôn lên khí chất xung quanh, rất dễ khiến người ta quên mất rằng người đàn ông này mới chỉ 25 tuổi.

Du An Đồng giật mình trong lòng, "Đẹp trai thật!"

Trái tim nhỏ bé đang ngủ yên của cậu lập tức sống lại. Vẻ ngoài của người đàn ông này không có một điểm nào không hợp ý cậu.

Mặc vest cũng quá hợp, thật sự rất A!

Không trách tác giả trong sách khoa trương nói Hình Lệ Hiên là "tình trong mộng" của bao cô nàng độc thân ở Giang Thành.

Người đàn ông này, tôi có thể!

Xuyên sách tặng kèm một ông chồng, ông chồng lại còn là mẫu hình lý tưởng của mình, tôi cũng quá hạnh phúc rồi!

Nghĩ đến kiếp trước cậu sợ này sợ nọ, sống độc thân 20 năm. Được sống lại lần nữa, tình trạng sức khỏe lại cho phép, vậy còn chờ gì nữa, phải nhanh chóng tận hưởng thôi!

Dù sao cũng là trong truyện, "ngủ" với người trong truyện căn bản không cần có gánh nặng tâm lý. Hơn nữa, tác giả còn muốn viết nhân vật này chết, vạn nhất thật sự chỉ sống được nửa năm, không nhanh chóng vui vẻ thì chẳng phải rất thiệt thòi sao.

...

"Ai da, hai vị tân lang nhanh lên, giờ lành đến rồi, phải lên sân khấu. Nhẫn đâu? Có mang nhẫn chưa?" Người tổ chức hôn lễ vội vàng giục hai người vừa ra khỏi nhà vệ sinh lên sân khấu. "Được được được, đừng làm mất nhé, đi thôi."

...

Trên sân khấu, hai vị tân lang mặc lễ phục, một người cao lớn thẳng tắp, phong độ đẹp trai; một người dáng người thon dài, tuấn mỹ vô song.

Nếu chỉ nhìn riêng từng người, cả hai đều có vẻ ngoài và dáng người xuất sắc, rất bắt mắt. Nhưng khi đứng chung với nhau, khí chất của hai người lại có chút kỳ lạ.

Vị tân lang có dáng người nhỏ nhắn hơn thì không sao, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười. Nhưng vị tân lang cao lớn còn lại thì mặt mày cứ cau có, cứ như giây sau sẽ bỏ trốn khỏi hôn lễ vậy.

Khách mời dưới khán đài cũng không thấy kỳ lạ, hào môn thì có chuyện gì lạ mà chưa từng xảy ra đâu. Luật hôn nhân đồng giới đã thông qua nhiều năm, hai người này cũng không phải là cặp đôi nam nhân đầu tiên kết hôn.

Nếu nói có gì kỳ lạ, thì so với việc hai người đàn ông kết hôn, những người đến dự hôn lễ lại càng thấy kỳ lạ với sự chênh lệch thân phận của hai người.

Mặc dù nói nhà họ Du ở Giang Thành cũng có tiếng, nhưng so với nhà họ Hình thì kém không ít, môn đăng hộ đối chẳng ăn nhập gì. Mà cũng chẳng thấy Hình đại thiếu thích người kia đến nhường nào.

"Xin hỏi hai vị tân lang đẹp trai, tuấn tú, có nguyện ý cùng đối phương kết làm bạn đời, tương trợ lẫn nhau, ân ái cả đời không?" Người chủ hôn từng trải qua nhiều trường hợp lớn, sợ tân lang bỏ trốn, không dám nói dài dòng, mọi thứ đều được giản lược.

Lời tác giả: Mở truyện mới rồi! Nhất thời không biết nói gì, chúc mừng năm mới mọi người nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play