**Vinh Thanh đi dạo trên phố khoảng một canh giờ, mua sắm không ít đồ vật, tất cả đều để trong túi trữ vật. Thực ra, những thứ hữu ích không nhiều, phần lớn chỉ là đồ ăn.**
Càng bực bội, Vinh Thanh càng muốn ăn. Mặn, ngọt, cay, dù có ăn no cũng vẫn thấy thiếu, chỉ cần trong miệng có gì đó, có hương vị là được. Vinh Thanh vừa mua sắm vừa ăn, miệng nhồm nhoàm, không màng đến hình tượng.
Khi bóng đêm buông xuống, Vinh Thanh cảm thấy thật sự không thể ăn thêm nữa, lúc này mới quyết định quay về khách điếm.
Mới vừa vào khách điếm, tiểu nhị đã mỉm cười chào đón, vừa đi theo Vinh Thanh vừa nói: “Khách quan, ngài đã trở lại. Tiểu nhân đã theo chỉ thị của ngài, mang những món ăn ngon nhất đến cho chân nhân. Chỉ là chân nhân… hình như không hài lòng vì không thể cùng ngài dùng bữa, còn cố hỏi tiểu nhân. Tiểu nhân cũng đã dặn dò rằng khi khách quan trở về thì lập tức đến phòng chân nhân.”
“Ừ, ta biết rồi. À đúng rồi, ta nghe nói ở đây có loại rượu gọi là ‘Mộng Say’, có phải không?”
“Có, có, có!” Tiểu nhị cười tươi như hoa. “Khách quan đã yêu cầu, muốn mang rượu và thức ăn ngon nhất tới cho chân nhân, ‘Mộng Say’ chính là rượu ngon nhất của chúng ta, tự nhiên sẽ dâng lên. Chỉ là rượu này tác dụng chậm mà mạnh, tiểu nhân đã nhắc nhở chân nhân, nhưng… chân nhân hình như không nghe. Tiểu nhân cũng không dám vào quấy rầy chân nhân dùng bữa, nên không biết tình hình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT