Sáng sớm hôm sau, Vinh Thanh vẫn còn đang trong giấc mơ thì nghe thấy tiếng chuông Kim Minh Chung của Tuyên Đức Điện vang lên. Kim Minh Chung là pháp bảo do tổ sư khai sơn của Lăng Cự phong luyện chế cho Lăng Vân Phái, phàm là khi có đại sự xảy ra trong môn phái, Kim Minh Chung vang lên, tất cả đệ tử nội môn và đệ tử nòng cốt đều phải đến Tuyên Đức Điện tập hợp.
Vinh Thanh vừa ngáp vừa mặc quần áo. Tối qua luyện đan quá muộn, vốn định ban ngày ngủ thêm một chút, nhưng chưa ngủ được hai canh giờ đã bị Kim Minh Chung đánh thức. Một đôi quầng thâm mắt rõ ràng vô cùng. Lúc này, hắn chỉ có thể hâm mộ những nữ tu kia, chỉ cần bôi một chút phấn nước là có thể che đi.
Vừa ra khỏi động phủ, hắn đã đụng phải Hạ Thiên và Mục Mộ. Trong lòng Vinh Thanh thầm kêu không tốt, định quay người tránh đi thì đã không kịp nữa.
“Ôi chao! Vinh Thanh, tối qua ngươi đi lăn lộn ở đâu vậy? Đôi mắt này bị ai đánh? Chắc không phải là nhìn trúng vị sư tỷ hoặc sư huynh nào đã có chủ nên bị người ta dạy dỗ đấy chứ? Đừng sợ! Nói cho ta biết là ai, quay lại ta sẽ dẫn mấy huynh đệ đi báo thù cho ngươi, thế nào cũng phải cho mọi người biết Vinh Thanh chúng ta không phải dễ chọc!”
Với cái miệng của Hạ Thiên, Vinh Thanh cũng phải chịu thua. Mục Mộ ngày nào cũng ở bên cạnh Hạ Thiên mà vẫn chưa bị tiêm nhiễm, quả thật là tâm chí kiên định.
Vinh Thanh lườm Hạ Thiên một cái thật mạnh: “Ngươi không thể mong ta được điều tốt à?”
“Ta thì muốn lắm chứ, nhưng ngươi có cho ta cơ hội đâu! Ta chưa nói ngươi túng dục quá độ là còn nể tình nghĩa ngày thường đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play