Vinh Thanh cười lạnh. Thủ đoạn thu mua nhân tâm của chưởng môn quả thực cao minh. Không biết Luyện Thạch đạo quân và Bách Thảo đạo quân có biết bộ mặt thật của chưởng môn hay không, nhưng Lộng Mai và Trấn Võ lại một lần nữa cùng chưởng môn thiết kế hãm hại hắn, hai người này hắn đều sẽ không bỏ qua.
Hách Liên Hồng Triển nhíu mày. Hắn vốn dĩ cho rằng với cái tính tình không hại người như đệ tử nhà mình thì hẳn là sẽ không đồng ý chuyện lo lắng tốn sức như vậy, nhưng thằng nhóc này lại đồng ý ngay. Hắn có thể cảm nhận được Vinh Thanh không có hảo cảm với Lăng Vân, thậm chí vừa mới tiến vào, Vinh Thanh còn có địch ý rất mạnh với chưởng môn. Vậy tại sao hắn lại đồng ý? Là vì bất lực khi hiện tại bản thân còn chưa thể chống lại môn phái, hay là... sợ liên lụy đến hắn?
“Vinh Thanh là đệ tử Lăng Vân, vì Lăng Vân hiệu lực tất nhiên là điều nên làm. Chỉ là khắc văn quá mức cao thâm phức tạp, cũng quá tiêu hao hồn lực. Trước đó, lúc đệ tử kiểm tra tu vi của Vinh Thanh đã dò la được, hồn lực của hắn gần như cạn kiệt, trong nửa năm này đều không thể lần thứ hai vẽ khắc văn. Vinh Thanh dù sao cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, muốn vẽ những khắc văn mạnh mẽ hơn thì cũng cần phải nâng cao thực lực bản thân. Hơn nữa, hiện tại tài liệu về khắc văn còn hạn chế, nghiên cứu chế tạo khắc văn mới cũng cần một lượng lớn thời gian. Mà điều quan trọng nhất bây giờ là cung cấp tài nguyên cho Vinh Thanh, để hắn nắm bắt thời gian khôi phục và không ngừng nâng cao tu vi của mình. Có như vậy, hắn mới có thể càng tinh tiến trong luyện khí và khắc văn.”
Hách Liên Hồng Triển nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ là muốn nói cho mọi người trong nửa năm này Vinh Thanh đều không thể vẽ khắc văn, hơn nữa, cho dù hắn tạm thời không thể vẽ, môn phái cũng cần thiết phải cung cấp cho Vinh Thanh đủ loại tài nguyên, bao gồm cả tài nguyên tu luyện, nếu không các ngươi cũng đừng trông cậy vào Vinh Thanh có thể vẽ ra những khắc văn mạnh mẽ hơn.
Tóm lại, lời nói này chính là một cách nói tương đối văn nhã, mang ý “Không phải không muốn làm khắc văn cho môn phái, nhưng môn phái không thể tay không bắt giặc,” các ngươi muốn thật sự mặt dày thì cứ tiếp đi.
Vinh Thanh không nghĩ tới Hách Liên Hồng Triển lại trực tiếp mặc cả vì hắn như vậy, hơn nữa lời lẽ cũng không hề uyển chuyển, thật sự là vì hắn mà không sợ đắc tội chưởng môn và các vị trưởng lão. Trong lòng hắn vừa chua xót lại vừa vui mừng. Sư phụ tại sao lại không biết hàm súc một chút chứ! Tuy rằng hắn vốn cũng tính toán nâng giá, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc để Hách Liên Hồng Triển đứng ra làm cái ác nhân này thay hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT