Vinh Thanh suy nghĩ một lúc, vẫn cất bộ quần áo màu xanh ngọc đó vào túi trữ vật. Lỡ đâu là của sư phụ thì sao? Nếu vô duyên vô cớ vứt quần áo của sư phụ đi, e rằng lại phải ăn "món bạo xào hạt dẻ" của sư phụ nữa.
Sau khi Vinh Thanh đi, Âu Dương Tĩnh mới từ trên cây xuống. Mặc dù cuối cùng đối phương không mặc bộ quần áo mà hắn đã đưa, nhưng xuất phát từ sự cảnh giác thì cũng là điều bình thường. Dù sao Vinh Thanh đã nhận, vậy là tốt rồi.
Âu Dương Tĩnh quay người chuẩn bị về động phủ của mình thay quần áo. Bộ này đã bị màn nước của Vinh Thanh lúc nãy làm ướt, không thể cứ thế mà đến Tam Bảo Điện được. Nhưng cảnh tượng đêm nay, hắn nghĩ rằng trong một thời gian rất dài sau này, hắn sẽ không thể quên. Mà đối với người tu chân, "rất dài" chính là thật sự "rất dài".
Vinh Thanh trở về thay một bộ áo dài màu trắng, vừa ra khỏi cửa động phủ đã nhìn thấy Hách Liên Hồng Triển đứng đợi từ lúc nào.
Dưới ánh trăng, Hách Liên Hồng Triển vẫn khoác áo ngoài màu đen rộng thùng thình. Cổ tay áo và cổ áo hơi dựng lên đều được viền bằng kim văn dài một tấc. Bên trong là trường bào cùng màu thắt eo, trước ngực lờ mờ có ánh bạc lưu chuyển, thắt lưng nạm ngọc đen đơn giản mà đại khí. Bộ hoa phục như vậy, e rằng chỉ có sư phụ hắn là Hách Liên Hồng Triển mới có thể mặc lên người, toát ra được khí chất vốn có.
Vinh Thanh hít một hơi thật sâu, sư phụ hắn sao lại đẹp trai như vậy chứ? Quả thực chính là bạch nguyệt quang trong lòng ta a a a a!
“Sư phụ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play