Vinh Thanh đã kiềm chế để không lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhưng vì không thể diễn tả sự phấn khích một cách chân thật, nên hắn chỉ giữ một khuôn mặt đơ như tượng.
Ba tân đệ tử song linh căn vốn đã rất được chú ý. Mọi người nhìn vẻ mặt của Vinh Thanh và nghĩ thầm rằng người này vừa mới xác định sẽ đi theo Hách Liên Hồng Triển nên đã học theo vẻ mặt lạnh lùng của sư phụ. Nhưng vì bản thân không phải người có tính cách như vậy, nên học theo được ba phần, bảy phần còn lại thì kỳ quặc. Thật là khổ cho hắn!
Sau đó, một nhóm tân đệ tử ngoại môn được các lão đệ tử dẫn dắt rời khỏi Tuyên Võ Điện. Bạch Trì đi đến Lăng Cự Phong, Lưu Hưng Tử cũng đi theo Chu Vô Quả đến Lăng Mai Phong. Còn Vinh Thanh thì với vẻ mặt khó chịu đi theo Hách Liên Hồng Triển đến Lăng Khởi Phong.
Hách Liên Hồng Triển triệu hồi phi kiếm, túm lấy cổ áo của Vinh Thanh và kéo hắn lên. Động tác có hơi chút thô lỗ.
Vinh Thanh lập tức đỏ mặt. Bỏ qua chuyện thô lỗ, tuổi tác tâm lý của hắn lớn hơn Hách Liên Hồng Triển rất nhiều, vậy mà lại bị kéo lên như vậy thì thật sự là quá mất mặt! Hắn có phải là trẻ con đâu! Hơn nữa, xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn. Điều này khiến hắn không biết phải giấu mặt già đi đâu! Giờ hắn chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân rằng may mà người khác chỉ nghĩ hắn là một thiếu niên mười tám tuổi, nếu không thì thật sự không có mặt mũi gặp người.
Sau này, hắn phải nói chuyện rõ ràng với Hách Liên Hồng Triển. “Động tay động chân có thể, nhưng không thể đối xử với người ta như một đứa trẻ con, làm tổn thương lòng tự trọng như vậy đúng không?”
Vừa nghĩ xong, Vinh Thanh bặm môi. Hắn cảm thấy giới hạn của mình lại bị phá vỡ. "Cái gì gọi là 'động tay động chân có thể'?" Không, động tay động chân cũng không được!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT