Thường Tụng lơ đãng quay đầu lại, liền nhìn thấy Vinh Thanh đứng ở cuối cùng, biểu tình đạm mạc nhìn sang một bên, không hề có ánh mắt hâm mộ nào như những người khác dành cho Lưu Hưng Tử. Trong lòng hắn lập tức không được thoải mái.
“Ai ui, đây không phải là cái người bị công tử nhà ta vứt bỏ sao! Ngươi tên là gì ấy nhỉ? Vinh Thanh đúng không, nhìn xem, người ái mộ công tử nhà chúng ta nhiều quá, ta không thể nhớ hết tên của các ngươi. Ngươi nói xem ngươi đến đây xem náo nhiệt gì? Ngươi nghĩ ai cũng có thể có thiên phú tu luyện giống công tử nhà ta sao? Đây là tùy cơ duyên, hiểu không? Ta mà là ngươi thì nhất định sẽ không đến đây, có một thời gian không gặp ngươi, ta cứ tưởng ngươi đã rời thôn, hóa ra vẫn còn ở, lại đang ăn nhờ ở đậu nhà ai à? Thật không biết có người nào nguyện ý thu nhận ngươi, cái tên thiếu gia sa sút chỉ biết phá sản chứ chẳng biết làm gì, tự chuốc lấy phiền phức vào người.”
Giọng nói của Thường Tụng the thé, những lời nói châm chọc vô cùng cay nghiệt. Vốn dĩ hắn nghĩ nếu Vinh Thanh chịu làm nhỏ, hắn còn có thể cảm nhận cảm giác được làm thiếu gia là như thế nào. Nhưng kết quả đối phương lại không vui, khiến hắn hiện tại chăm sóc Lưu thiếu gia cũng phải làm một số việc của hạ nhân. Vốn dĩ những việc này để Vinh Thanh làm là được, hắn chỉ cần trên giường hầu hạ Lưu thiếu gia cho tốt là xong.
Hơn nữa, hiện tại Vinh Thanh rõ ràng chẳng còn gì, lại vẫn mang một bộ dáng cao cao tại thượng, không xem ai ra gì, khiến trong lòng hắn càng thêm oán hận. Ngươi đã sa sút đến mức này rồi thì còn gì để kiêu ngạo nữa?!
Những người xung quanh nghe Thường Tụng châm chọc Vinh Thanh như vậy, không một ai đứng ra nói giúp Vinh Thanh. Ngay cả thôn trưởng cũng làm như không nghe thấy gì, chỉ đứng ở cửa chờ tiên sư đến.
Ánh mắt Vinh Thanh nhàn nhạt lướt qua xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Thường Tụng, cười lạnh nói, “Bất quá chỉ là một tên chó cậy thế chủ nô tài, được người khác cho vài phần sắc liền lên mặt. Ngươi lải nhải như vậy chẳng phải là muốn người ta thấy ngươi hiện tại rất lợi hại rồi quên đi thân phận nô tài của ngươi ở Vinh gia sao? Trương dương chẳng qua là để che giấu sự tự ti, ngươi càng làm như vậy thì càng tỏ ra mình bất kham. Vinh gia đúng là không còn vinh hoa như xưa, ta cũng sa sút, nhưng ngươi cho dù bán mông để leo lên Lưu Hưng Tử cũng không thay đổi được thân phận nô tài xuất thân từ Vinh gia của ngươi. Trước mặt ta, cái loại phủng cao dẫm thấp như ngươi thì một ngày làm nô, cả đời làm nô! Đừng tưởng rằng có chỗ dựa thì cao quý! Nực cười!”
“Ngươi! Ngươi!” Thường Tụng tức giận run lẩy bẩy, giơ tay chỉ vào Vinh Thanh, một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT