Hách Liên Hồng Triển cuối cùng bị nhìn đến có chút phát sợ, phất tay áo trực tiếp rời đi. Chưa tìm thấy con tiểu thanh xà của mình, hắn không có tâm trạng để nán lại đây. Bất quá, phản ứng của người này cũng kỳ lạ. Mặc dù cảm thấy hắn đang chiếm tiện nghi, nhưng từ đầu đến cuối lại không có vẻ gì là đặc biệt tức giận. Hơn nữa, lúc đó hắn quả thật đã ma xui quỷ khiến mà sờ lưng người ta. Thật sự muốn phân rõ phải trái, thì hắn cũng không chiếm tiện nghi nhiều lắm.
Đối với một người lần đầu gặp mặt mà làm như vậy, vốn là một hành vi vô cùng thất lễ. Nếu đổi lại là hắn, có lẽ đã sớm vung kiếm chém tới rồi. Dù cho kỹ không bằng người, phản ứng của người này cũng quá đỗi bình thản. Chẳng lẽ đối phương vốn dĩ đã đặc biệt... cởi mở, nên không quá câu nệ về chuyện này?
Hách Liên Hồng Triển bĩu môi, vẻ mặt không đồng tình. Thanh niên bây giờ a! Quá không bảo thủ rồi!
Vinh Thanh không bỏ lỡ biểu cảm của Hách Liên Hồng Triển, khóe miệng giật giật vài cái. Cái cảm giác quen thuộc của một huynh trưởng ghét bỏ đệ đệ đang ở tuổi nổi loạn này là sao? Hắn giống một thiếu niên bất lương lắm à? Không có đi?
Vung vạt áo rộng thùng thình, Vinh Thanh cứ thế xuống núi. Khi đến thôn đã là đêm muộn, may mà sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ, tốc độ di chuyển đã nhanh hơn không ít, bằng không phải đến sáng mai mới tới nơi.
Rời đi chưa đầy một tháng, Vinh Thanh lại cảm thấy căn nhà này cũ nát đi không ít, có lẽ vì không có chút hơi người nào, nơi nào cũng có vẻ tiêu điều.
Trong sân không được quét dọn, lá rụng chất đống khá nhiều, nhóm lửa chắc dùng tốt. Mấy ngày trước có vài trận gió lớn, khay đan, rổ rá gì đó đổ ngổn ngang khắp sân. Cả tấm ván gỗ, bàn ghế cũng vậy, đến một chỗ để đặt chân ngồi xuống cũng không có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play