Hách Liên Hồng Triển cũng không bất ngờ khi con rắn nhỏ có thể nghe hiểu lời mình, tiểu gia hỏa này chớp mắt giống như có âm mưu gì đó, cực kỳ lanh lợi. Nhìn tiểu gia hỏa "biết điều" như vậy, tâm trạng của hắn cũng hiếm khi rất tốt, vung tay áo, một thanh cự kiếm to rộng màu xanh băng xuất hiện trước mặt, và nhanh chóng biến lớn, có thể chứa được bốn năm người ngồi trên đó.
So với phi kiếm thông thường, thanh kiếm này không hề nhẹ nhàng, thậm chí có phần quá dày và rộng. Trong trường hợp bình thường, tu sĩ dùng kiếm phần lớn theo đuổi sự nhẹ nhàng và linh động để điều khiển, cho dù khi ngự kiếm phi hành, kiếm cũng vẫn giữ nguyên bản thể.
Nhưng Vinh Thanh lại rất không tình nguyện mà cảm thấy thanh kiếm này cực kỳ phù hợp với người đàn ông này, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy được khí phách bàng bạc, rất có khí khái nam nhân! Trên thân kiếm còn có điện quang quấn quanh, lăn lộn, vậy người này là đơn lôi linh căn? Bằng không làm sao có thể khống chế một món pháp khí hệ lôi mạnh mẽ như vậy?
Thiết! Lại là một kẻ được trời ưu ái!
Vinh Thanh khinh bỉ như vậy mà không hề nhận ra chính mình cũng là một phần của hàng ngũ bị khinh bỉ.
Có lẽ vì lần đầu tiên nghịch hóa hình tiêu hao thể lực quá lớn, thêm nữa Vinh Thanh còn chưa đến Trúc Cơ kỳ, nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sau khi nhìn đông nhìn tây một lúc liền ngủ thiếp đi, cơ thể vẫn quấn chặt lấy cổ tay Hách Liên Hồng Triển.
Trước khi ngủ, hắn mơ màng nghĩ rằng hắn chắc chắn đã nhớ bỏ Nguyệt Hạ Minh Châu vào không gian trữ vật, mặc dù là cắm lung tung trên đồng ruộng, nhưng quả thực không có dược hương nào bị xói mòn.
Khi Vinh Thanh tỉnh dậy đã là ban ngày, nhưng nếu hắn biết mình mở mắt ra đã nhìn thấy đại đỉnh núi Lăng Vân Phái thì có nói thế nào cũng sẽ không đi cùng người đàn ông này!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play