Phải năn nỉ đủ đường mới đuổi được Phương Kình Đồng ra khỏi bếp, Từ Mặc Diễn chỉ mất vài phút là đã thu dọn gọn gàng mọi thứ, rửa tay sạch sẽ rồi vào phòng lôi ra chăn ga sạch sẽ, dọn lại giường chiếu trong phòng.
Căn nhà của nhà họ Từ là nhà cũ, nhiều năm trước đã không còn ai ở. Đến khi Từ Mặc Diễn quay về khai hoang, mới bắt đầu sửa sang lại trong ngoài. Số tiền trong tay ít ỏi, phải tiêu đúng chỗ, cậu chẳng nỡ đổ vào việc đại tu nhà cửa. Cuối cùng vẫn là người anh cả cảm thấy có lỗi vì lúc chia nhà không lấy gì, không quan tâm cậu phản đối mà bỏ tiền ra sửa lại cả trong lẫn ngoài, nói là để sau này nếu về thì còn có chỗ ở.
Nếu không có việc đó, chắc thằng ngốc Từ Mặc Diễn này thật sự phải ngủ trong nhà dột.
Sau khi dọn dẹp xong, lúc cậu ra khỏi nhà thì trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Vệ Thanh Thành và Phương Kình Đồng đang nhỏ giọng trò chuyện gì đó, có vẻ đã gần kết thúc. Khi Từ Mặc Diễn bước ra khỏi cửa chính, Vệ Thanh Thành nhìn thấy cậu, liền vẫy tay gọi:
“Tiểu Từ, lại đây ngồi.”
Thấy hai người không nói tiếp, cậu cũng chẳng ngại, đi tới ngồi xuống bên bàn đá.
“Quen chưa? Ở quê trời tối sớm, muỗi cũng nhiều.”
Vệ Thanh Thành mỉm cười:
“Thoải mái hơn thành phố nhiều.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play