Thấy tâm trạng của Giang thiếu gia không ổn, Phó Kiến Hoan liền kịp thời giật lại chiếc điện thoại trên tay đối phương, nhờ vậy mới thoát được một trận tai ương.
“Làm sao để xóa bài viết này? Quản trị viên diễn đàn này là ai vậy?”
Giang Vực Xuyên rất ít khi lên diễn đàn, cũng không hiểu rõ quy tắc hay người quản lý ở đó. Nếu không, chỉ cần cậu lên tiếng một câu thì bài viết kia có lẽ đã bị xóa ngay lập tức.
Nhưng cậu lại hỏi sai người rồi, vì Phó Kiến Hoan cũng không biết. Cậu cũng không hay vào diễn đàn, lại càng chẳng tìm hiểu kỹ. Có điều, cậu cũng biết một cách để xóa bài.
“Hình như chỉ cần mắng chửi linh tinh hoặc đăng tố cáo mấy bình luận sai phạm là sẽ bị xóa bài. Tôi chưa thử bao giờ, cậu có thể thử xem.” Phó Kiến Hoan vừa gõ ngón tay lên cằm, vừa suy nghĩ nói.
Chuyện thế này làm sao lại đến lượt Giang thiếu gia ra tay? Cậu đảo mắt nhìn quanh lớp một vòng, tùy tiện chỉ vào một người: “Cậu, lại đây, đúng, là cậu đấy.”
Người bị chỉ trúng là Dư Vĩnh Cường, cậu chỉ vào chính mình rồi vội vàng chạy tới: “Giang thiếu gia, cậu tìm tôi có việc gì à? Có gì thì cứ dặn!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play