Hoắc Chử Châu được Vương Tuệ bế về nuôi. Bà và chồng là Hoắc Hưng Khải kết hôn bốn năm mà chưa có con, đi khám thì bác sĩ chỉ nói cần điều dưỡng, uống thuốc, còn khi nào có thai thì không chắc. Hoắc Hưng Khải đi làm xa, Vương Tuệ ở nhà một mình.
Một lần, chị họ làm hộ lý hỏi bà có muốn nhận con nuôi không và dĩ nhiên là Vương Tuệ muốn, bà mơ còn muốn nữa là. Nhưng bảo nhận con của người khác thì bà vẫn hơi lưỡng lự.
Nhưng khi gặp đứa bé, mọi do dự đều biến mất. Bà rất thích trẻ con, mà nhìn đứa trẻ nhỏ bé mềm mại trong vòng tay khiến bà không nỡ buông.
Chị họ nói: “Nó là đứa trẻ bị bỏ rơi, cũng không biết sức khỏe thế nào, nhìn có vẻ khó nuôi đấy. Chị biết em muốn có con nên mới hỏi, nếu em không nhận thì chị tìm người khác.”
Vương Tuệ không chút do dự: “Nhận, em nhận.”
Thế là Vương Tuệ bế đứa bé về nhà.
Lúc đó đứa bé rất nhỏ, cơ thể yếu ớt, Vương Tuệ chăm sóc suốt hai tháng thì nó mới khỏe hơn chút. Bà kể chuyện này cho Hoắc Hưng Khải, ông nghe nói là con trai thì cũng hài lòng, nghĩ ít nhất thì mình đã có người nối dõi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play