“Đi thôi, Nguyệt Chiết Chi.” Nguyệt Hào Soái lấy kiếm chọc chọc vai trái Nguyệt Chiết Chi, “Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại như ngươi có đau không?”
Nguyệt Chiết Chi mặc cho Nguyệt Hào Soái chọc vào vết thương: “Ngươi có tin hay không sư tôn của ta sẽ tới rất nhanh?”
Nguyệt Hào Soái biết sư tôn trong miệng Nguyệt Chiết Chi là tôn giả Trình Vấn Vân của Quy Tâm Tông. Trình Vấn Vân thiết diện vô tư, từng dùng sức lực một tay, nhổ đi môn phái con rối của Ma giới gài vào Trung Châu, cho nên danh tiếng lẫy lừng, có biệt danh là sát thần.
Nghe Nguyệt Chiết Chi nhắc tới Trình Vấn Vân, trong mắt Nguyệt Hào Soái lóe lên một tia sợ hãi, hắn do dự muốn rút kiếm về, Vương Tú giơ tay đè lại tay hắn.
“Trình tôn giả tới nhanh thì làm sao? Đây là chuyện nội bộ của Nguyệt gia, hắn là người ngoài mà nhúng tay vào sao? Những thân thuộc như chúng ta, đâu phải đã chết.”
“Theo ta thấy, chính là đã chết rồi, thi thể đều đã hư thối.” Nguyệt Chiết Chi nói.
Vương Tú tự cho là người có tu dưỡng tốt, không ai có thể làm bà ta tức giận. Nhưng chỉ trong hơn một ngày ngắn ngủi, bà ta đã bị Nguyệt Chiết Chi chọc tức rất nhiều lần. Cái nhãi ranh này, thật sự đã kế thừa cái miệng độc địa hay kiếm chuyện của mẹ hắn!
Vương Tú buông tay đang đè Nguyệt Hào Soái ra, hung tợn nói: “Đâm thêm cho ta một nhát kiếm nữa, không tôn trọng trưởng bối, ngươi thân là đường ca nên dạy dỗ cho tử tế!”
Nguyệt Hào Soái nghe được những lời này của Vương Tú, gan lớn hơn rất nhiều. Hắn cũng nghĩ đúng rồi, dạy dỗ người trong nhà, liên quan gì đến Trình Vấn Vân!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT