Mấy người hoàn toàn cảm động.
Lưu ma ma cảm khái trong lòng, thành khẩn khuyên nhủ: “Đại nãi nãi, người là người thiện tâm, thấu hiểu thương xót cho mọi người, trong lòng chúng nô tì hiểu rõ, nhưng thật sự không cần phải như vậy, lão nô thật sự hổ thẹn...”
Mạnh Thanh lại ngắt lời bà ấy: “Tuy hiện tại chúng ta sống không bằng người khác, nhưng chờ mở cửa hàng rồi, chúng ta cùng nhau đi kiếm tiền, nhất định sẽ có chút thu nhập, cuộc sống cũng sẽ từ từ tốt hơn.”
Ý trong lời nói, là đã hạ quyết tâm rồi sao?
Mấy nha hoàn còn có thể nhịn được sự cảm động này, Lưu ma ma lại đã sớm rơi lệ.
Tuy bà ấy ở trong phủ nhiều năm, nhưng đều là người an phận thủ thường
Luôn nhờ vào tiền tháng mà sống qua ngày, chỉ mong chủ tử trong nhà có chuyện vui gì, hoặc là vào dịp lễ tết phát chút thưởng.
Ngoài ra, thì khó mà có thêm khoản thu nhập nào khác.
Đại nãi nãi vào phủ, trước là cho bà ấy làm ma ma chưởng viện, tiền lương mỗi tháng cũng nhiều hơn hai chỉ*.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play